yān mǎng
cū mǎng
dòu mǎng
jīng mǎng
tǎng mǎng
yāng mǎng
sù mǎng
yù mǎng
tǎng mǎng
shǔ mǎng
píng mǎng
yǎng mǎng
gāo mǎng
shā mǎng
làng mǎng
lǔ mǎng
shí mǎng
fú mǎng
huì mǎng
cū mǎng
cāng mǎng
gěng mǎng
shuāi mǎng
xióng mǎng
zào mǎng
cǎo mǎng
shēn mǎng
qiú mǎng
ā mǎng
cài mǎng
lín mǎng
guàn mǎng
lǔ mǎng
cháng mǎng
kuàng mǎng
wén mǎng
hào mǎng
shì mǎng
zhuāng mǎng
yě mǎng
xīn mǎng
dǎng mǎng
hú mǎng
hāo mǎng
xū mǎng
miǎo mǎng
cóng mǎng
zhēn mǎng
zhēn mǎng
wěn mǎng
miǎo mǎng
旷远貌。
暗昧不明貌。
茫然自失貌。
⒈ 旷远貌。
引《文选·王褒<洞箫赋>》:“弥望儻莽,联延旷盪,又足乐乎,其敞闲也。”
李善注:“儻莽、旷盪,宽广之貌。”
清钱谦益《<黄陶庵先生全集>序》:“是故盘行隐深,弥望儻莽,重巖增起,波澜灝溔,使人可仰而不可跂者, 高阳之文也。”
⒉ 暗昧不明貌。
引三国魏阮籍《清思赋》:“时儻莽而阴曀兮,忽不识乎旧宇。”
⒊ 茫然自失貌。
引《庄子·天地》“怊乎若婴儿之失其母也,儻乎若行而失其道也” 唐成玄英疏:“夫婴儿失母,心怊悵而无所依;行李迷途,神儻莽而无所据。”
傥tǎng(1)同“倘”(tǎnɡ)。(2)〔倜傥〕(tì tǎnɡ)洒脱;不拘束。
莽读音:mǎng莽mǎng(1)(名)密生的草:丛~|草~。(2)(形)〈书〉大。(3)(Mǎng)姓。莽mǎng(形)鲁莽:~撞。