cū zhuó
cū hāng
cū shū
cū hàn
cū yì
cū wán
cū shā
cū gàng
cū kuáng
cū cū
cū chǒu
cū shí
cū la
cū bǐ
cū měng
cū chá
cū lùn
cū xiǎn
cū shā
cū lì
cū lǔ
cū ēn
cū xì
cū zá
cū luò
cū máo
cū zòng
cū lì
cū zhì
cū lǔ
cū yě
cū háo
cū lì
cū yǔ
cū dà
cū bào
cū ān
cū hū
cū zēng
cū qiáng
cū kāng
cū jǐn
cū shū
cū bù
cū xīn
cū lì
cū shí
cū lòu
cū cāo
cū kuī
cū huó
cū lǚ
cū guǎng
cū sòng
cū mǎng
cū dìng
cū guān
cū sè
cū rén
cū gōng
cū màn
cū jì
cū cái
cū lüè
cū dàn
cū liè
cū wǎn
cū zhì
cū liáng
cū dàn
cū lǔ
cū sú
cū zhì
cū xì
cū fǎng
cū ní
cū jiǔ
cū jǔ
cū huà
cū shǐ
cū cí
cū zhuàng
cū hàn
cū zhòng
cū qiǎn
cū shuài
cū táng
cū è
cū huì
cū tuǐ
cū kě
cū miù
cū tōng
cū fàn
cū kuàng
cū lú
cū shí
cū shi
cū fàng
cū yào
cū bèn
cū zhuō
cǎo mǎng
miǎo mǎng
shēn mǎng
ā mǎng
cháng mǎng
dòu mǎng
miǎo mǎng
cài mǎng
shā mǎng
zhuāng mǎng
sù mǎng
yān mǎng
xīn mǎng
qiú mǎng
tǎng mǎng
làng mǎng
hāo mǎng
jīng mǎng
huì mǎng
lǔ mǎng
zhēn mǎng
cóng mǎng
yǎng mǎng
shuāi mǎng
hào mǎng
lǔ mǎng
cū mǎng
hú mǎng
shǔ mǎng
zhēn mǎng
cū mǎng
wén mǎng
yě mǎng
dǎng mǎng
kuàng mǎng
lín mǎng
shí mǎng
xū mǎng
yāng mǎng
tǎng mǎng
xióng mǎng
gāo mǎng
shì mǎng
guàn mǎng
gěng mǎng
cāng mǎng
zào mǎng
píng mǎng
yù mǎng
wěn mǎng
fú mǎng
⒈ 粗豪率直。
引明沉德符《野获编·词曲·杂剧院本》:“他如《千里送荆娘》、《元夜閙东京》之属,则近粗莽。”
清赵翼《瓯北诗话·杜少陵诗》:“即《岳麓道林》诗为当时所推者,究亦不免粗莽;其他则拙涩者十之七八矣。”
清陈廷焯《白雨斋词话》卷一:“无稼轩才力,无稼轩胸襟,又不处稼轩境地,欲於粗莽中见沉鬱,其可得乎?”
⒉ 粗鲁莽撞。
引《三国演义》第二二回:“玄德闻之,谓云长曰:‘ 翼德自来粗莽,今亦用智,吾无忧矣。’”
清蒲松龄《聊斋志异·夜叉国》:“子取名彪。十四五岁,能举百钧,粗莽好鬭。”
⒊ 粗壮丑陋。
引《水浒传》第四七回:“这个兄弟,姓杜,名兴,祖贯是中山府人氏,因为他面颜生得粗莽,以此人都叫他做‘鬼脸儿’。”
粗卤莽撞。
粗cū(1)(形)粗大:这棵树很~。(2)(形)不精细、毛糙:~心。(3)(形)鲁莽:~暴。(4)(形)略微:~具规模。(5)(形)颗粒大:~沙。(6)(形)声音大而低:~门大噪。
莽读音:mǎng莽mǎng(1)(名)密生的草:丛~|草~。(2)(形)〈书〉大。(3)(Mǎng)姓。莽mǎng(形)鲁莽:~撞。