kuàng dàn
kuàng yǔ
kuàng guì
kuàng jí
kuàng wú
kuàng bān
kuàng shí
kuàng chí
kuàng é
kuàng zǔ
kuàng píng
kuàng kuò
kuàng zhì
kuàng kuàng
kuàng zōng
kuàng lǐ
kuàng jiǒng
kuàng jì
kuàng nián
kuàng dài
kuàng gōng
kuàng gé
kuàng rú
kuàng yè
kuàng bài
kuàng zhí
kuàng yǎn
kuàng dàn
kuàng ào
kuàng dù
kuàng gǔ
kuàng yuǎn
kuàng bào
kuàng shì
kuàng duò
kuàng kuò
kuàng wú
kuàng fèi
kuàng yí
kuàng rèn
kuàng chǎng
kuàng dàng
kuàng mò
kuàng jué
kuàng kuài
kuàng wù
kuàng xué
kuàng wèi
kuàng miǎo
kuàng chǎng
kuàng rán
kuàng liàng
kuàng zǎi
kuàng nǚ
kuàng huái
kuàng fèi
kuàng kè
kuàng zú
kuàng xū
kuàng jì
kuàng dàn
kuàng jiǎo
kuàng wàng
kuàng lǎng
kuàng fū
kuàng qí
kuàng tǔ
kuàng guān
kuàng ēn
kuàng tú
kuàng yuán
kuàng mǎng
kuàng mì
kuàng yě
kuàng shì
kuàng dà
kuàng yǎng
kuàng yàng
kuàng miǎo
kuàng jū
kuàng shī
kuàng tú
kuàng yì
kuàng diǎn
kuàng guān
kuàng jié
kuàng guān
kuàng bié
kuàng mài
kuàng zhuì
kuàng lín
kuàng zhì
kuàng jié
kuàng quē
kuàng guān
kuàng shì
kuàng dá
kuàng shuǎng
kuàng shū
kuàng luè
kuàng làng
kuàng zhān
kuàng yí
kuàng mǎng
kuàng fàng
kuàng yǎo
kuàng zhuō
kuàng rì
kuàng yí
kuàng rán
kuàng suì
kuàng lǔ
qiú mǎng
xīn mǎng
shí mǎng
yě mǎng
zhēn mǎng
cóng mǎng
làng mǎng
lǔ mǎng
lín mǎng
yāng mǎng
xū mǎng
cū mǎng
miǎo mǎng
shì mǎng
xióng mǎng
wěn mǎng
ā mǎng
fú mǎng
tǎng mǎng
lǔ mǎng
píng mǎng
kuàng mǎng
yān mǎng
wén mǎng
hāo mǎng
zào mǎng
miǎo mǎng
jīng mǎng
shuāi mǎng
dǎng mǎng
zhēn mǎng
gěng mǎng
cǎo mǎng
guàn mǎng
gāo mǎng
yù mǎng
cū mǎng
shā mǎng
dòu mǎng
huì mǎng
hú mǎng
cài mǎng
tǎng mǎng
shēn mǎng
zhuāng mǎng
cháng mǎng
sù mǎng
yǎng mǎng
shǔ mǎng
hào mǎng
cāng mǎng
⒈ 亦作“旷漭”。
⒉ 空阔而苍茫。
引唐元结《引极·思元极》诗:“天旷漭兮杳泱茫,气浩浩兮色苍苍。”
清魏源《圣武记》卷三:“圣祖以其旷莽辽隔费转输……遂画阿尔泰山以西至伊犁捐俾游牧,復成西域大部落。”
郭沫若《文艺论集·读梁任公<墨子新社会之组织法>》:“譬如我们看海的时候,只看汪洋旷莽的海面便不禁振臂激赞。”
⒊ 旷野。
引清蒲松龄《聊斋志异·酒狂》:“子归,宜急措置,夜於村外旷莽中,呼舅名焚之,此案可结也。”
旷kuàng(1)(形)空而宽阔:~野|地~人稀。(2)(形)心境开阔:~达|心~神怡。(3)(动)耽误;荒废:~课|~工|~日废时。(4)(形)相互配合的两个零件的间隙大于所要求的范围;衣着过于肥大;不合体:车轴~了|螺丝~了|这双鞋我穿着太~了。(5)(Kuànɡ)姓。
莽读音:mǎng莽mǎng(1)(名)密生的草:丛~|草~。(2)(形)〈书〉大。(3)(Mǎng)姓。莽mǎng(形)鲁莽:~撞。