lǔ mǎng
fú mǎng
shí mǎng
gěng mǎng
tǎng mǎng
cóng mǎng
sù mǎng
shǔ mǎng
gāo mǎng
ā mǎng
lǔ mǎng
yǎng mǎng
miǎo mǎng
hāo mǎng
cāng mǎng
yāng mǎng
huì mǎng
guàn mǎng
zhēn mǎng
wěn mǎng
dòu mǎng
shì mǎng
shuāi mǎng
hú mǎng
zhēn mǎng
píng mǎng
zhuāng mǎng
cū mǎng
shā mǎng
miǎo mǎng
dǎng mǎng
cǎo mǎng
qiú mǎng
xīn mǎng
cháng mǎng
shēn mǎng
kuàng mǎng
tǎng mǎng
làng mǎng
xióng mǎng
jīng mǎng
xū mǎng
yù mǎng
zào mǎng
cài mǎng
hào mǎng
yě mǎng
lín mǎng
cū mǎng
yān mǎng
wén mǎng
⒈ 烟波辽阔无际貌。
引南朝宋鲍照《望水》诗:“河伯自矜大, 海若沉渺莽。”
五代张泌《河传》词:“渺莽云水,惆悵暮帆,去程迢递。”
宋叶适《北村记》:“而来鸥去鸟,风帆浪楫,恣肆渺莽,不知其所穷。”
清谭嗣同《仁学》二一:“引稽天之泽,苏渺莽之原。”
⒉ 模糊不清楚貌。
引宋王安石《梦黄吉甫》诗:“岁晚洲渚浄,水消烟渺莽。”
宋苏轼《和陶归园田居》之二:“春江有佳句,我醉堕渺莽。”
明袁宏道《登定州开元寺塔》诗之二:“我醉中山酒,兴衰渺莽间。”
渺miǎo(1)(形)渺茫:飘~|杳~|浩~。(2)(形)微小;藐小:~不足道。
莽读音:mǎng莽mǎng(1)(名)密生的草:丛~|草~。(2)(形)〈书〉大。(3)(Mǎng)姓。莽mǎng(形)鲁莽:~撞。