xiān fǔ
xiān dòng
xiān yán
xiān jīn
xiān fēng
xiān jī
xiān lǚ
xiān jī
xiān guān
xiān lì
xiān zǐ
xiān zǎo
xiān guǒ
xiān chén
xiān líng
xiān guǎn
xiān zhōu
xiān guì
xiān pǔ
xiān fēi
xiān qiáo
xiān hú
xiān yǔ
xiān jì
xiān gě
xiān tán
xiān kān
xiān bì
xiān huì
xiān què
xiān jiā
xiān shū
xiān jìng
xiān shān
xiān chǎng
xiān gǔ
xiān gōng
xiān jì
xiān huá
xiān bǐ
xiān guān
xiān chàng
xiān fān
xiān jiāng
xiān fèng
xiān cài
xiān jìng
xiān dān
xiān hè
xiān xuān
xiān nǚ
xiān qiú
xiān liú
xiān mèi
xiān gé
xiān cén
xiān yuán
xiān lù
xiān zhōu
xiān dié
xiān zhě
xiān zǎo
xiān jiè
xiān dào
xiān é
xiān tī
xiān lè
xiān kū
xiān lài
xiān xiāng
xiān táo
xiān bó
xiān gé
xiān dié
xiān láng
xiān bài
xiān xí
xiān ráo
xiān juàn
xiān lú
xiān zhuàn
xiān shī
xiān shǒu
xiān shì
xiān wèi
xiān xiān
xiān háo
xiān yè
xiān jì
xiān yóu
xiān rén
xiān hè
xiān shǎn
xiān shǐ
xiān dǎo
xiān pǐn
xiān ér
xiān mào
xiān zōng
xiān jiào
xiān gòu
xiān pā
xiān jì
xiān yè
xiān chūn
xiān bì
xiān guī
xiān jià
xiān jū
xiān wēng
xiān fū
xiān zī
xiān shī
xiān fàn
xiān tuó
xiān huà
xiān qiáo
xiān qiè
xiān jìn
xiān jǐ
xiān qiú
xiān bù
xiān chú
xiān yàn
xiān gū
xiān qǔ
xiān fú
xiān shēng
xiān shǔ
xiān yuè
xiān háng
xiān hàn
xiān qī
xiān hé
xiān zòu
xiān luó
xiān lǘ
xiān piān
xiān mén
xiān yí
xiān fǎ
xiān tà
xiān yù
xiān jǐng
xiān mù
xiān cáo
xiān zhōu
xiān shì
xiān kè
xiān nú
xiān quē
xiān láo
xiān diǎn
xiān jīng
xiān lù
xiān jué
xiān zhǎng
xiān yùn
xiān fán
xiān máo
xiān lǐ
xiān chá
xiān fāng
xiān yù
xiān sháo
xiān shěng
xiān yùn
xiān pǔ
xiān yīn
xiān lóu
xiān yuàn
xiān xiá
xiān tuì
xiān lù
xiān shù
xiān lìng
xiān dàn
xiān yú
xiān qù
xiān jū
xiān chóu
xiān tái
chì wèi
tíng wèi
zhōng wèi
jiào wèi
xiàn wèi
chéng wèi
qí wèi
jiàng wèi
méi wèi
fù wèi
zuì wèi
shǒu wèi
shí wèi
zhǔn wèi
jūn wèi
lěi wèi
hù wèi
jìng wèi
dà wèi
bīng wèi
jī wèi
xiān wèi
dèng wèi
gǎn wèi
tài wèi
bù wèi
shào wèi
dū wèi
guó wèi
xiào wèi
⒈ 亦作“僊尉”。 汉梅福的美称。 梅字子真,为郡文学,补南昌尉。后归里,一旦弃妻子去,传以为仙,故称。见《汉书·梅福传》。
引前蜀韦庄《南昌晚眺》诗:“南昌城郭枕江烟, 章水悠悠浪拍天。芳草緑遮僊尉宅,落霞红衬贾人船。”
僊,一本作“仙”。后亦以“仙尉”为县尉的誉称。 唐李白《送当涂赵少府赴长芦》诗:“仙尉赵家玉,英风凌四豪。”
宋周煇《清波别志》卷中:“县尉曰仙尉,盖用梅福尉南昌故事……或称县尉,则慊然为慢我,是皆习俗使然。”
清金农《元日过张少府小饮花下》诗:“仙尉逢梅福,同为上日吟。”
仙xiān(1)(名)仙人;神仙:~境。(2)(形)轻松;自在。
尉读音:wèi,yù[ wèi ]1. 古代官名,一般是武官:县尉。都尉。卫尉。太尉。
2. 军衔的一级,在校以下:尉官。少尉。上尉。
3. 〔尉氏〕地名,在中国河南省。
4. 姓。