qǐ niáng
xú niáng
qiàn niáng
nǚ niáng
tài niáng
niǎo niáng
yāo niáng
chóng niáng
dàn niáng
wǎn niáng
zī niáng
mán niáng
shuǎ niáng
wéi niáng
yǎo niáng
yǎo niáng
wú niáng
hòu niáng
hóng niáng
tán niáng
dǎn niáng
qiū niáng
jiǔ niáng
yǎng niáng
jī niáng
chǔ niáng
sài niáng
jiǔ niáng
ā niáng
hé niáng
diǎ niáng
mà niáng
hóng niáng
pó niáng
fū niáng
nǐ niáng
mó niáng
xīn niáng
diē niáng
wō niáng
dòu niáng
nǎi niáng
bàn niáng
sū niáng
dù niáng
yí niáng
chú niáng
jī niáng
jià niáng
jìn niáng
wèi niáng
bó niáng
qīn niáng
wū niáng
sòng niáng
qián niáng
qín niáng
lǎo niang
cǎo niáng
dà niáng
gū niang
qíng niáng
gān niáng
mà niáng
yé niáng
tā niáng
zhū niáng
shěn niáng
zhà niáng
rǔ niáng
jiā niáng
zhāi niáng
xiè niáng
yǐn niáng
lǎo niáng
yàn niáng
jiāo niáng
bā niáng
zhēn niáng
yē niáng
me niáng
cán niáng
huā niáng
é niáng
xǐ niáng
xiǎo niáng
xì niáng
shī niáng
婆娘póniáng
(1) 泛指已婚的青年妇女
英young married woman⒈ 对妇女的通称。
引元关汉卿《窦娥冤》第二折:“劝普天下前婚后嫁婆娘每,都看取我这般傍州例。”
李劼人《死水微澜》第四部分二:“你又不是婆娘,你怎么晓得婆娘们的想头?”
⒉ 妻子。
引元石德玉《秋胡戏妻》第四折:“谁著你戯弄人家妻儿,迤逗人家婆娘。”
淮剧《千里送京娘》:“昔日有个老姜尚,八十以外娶婆娘。”
柳青《创业史》第一部第十章:“在姚士杰看来,土改以后高增福死婆娘,是老天替他报应。”
⒊ 指女仆。
引《儒林外史》第二六回:“把大獃的儿子、媳妇,一天要駡三场;家人、婆娘,两天要打八顿。”
《儒林外史》第二六回:“那日进房来搜,家人、婆娘又帮着,图出气。”
对妇人卑贱的称呼。
婆pó(1)(名)年老的妇女:老太~。(2)(名)(~儿)旧时指某些职业妇女:媒~|接生~。(3)(名)丈夫的母亲:~家|~媳|公~|~母。
娘读音:niáng娘niáng(1)(名)母亲:爹~。(2)(名)称长一辈或年长的已婚妇女:大~|婶~。(3)(名)年轻妇女:渔~|新~。