zēng kōng
yòu kōng
pín kōng
bái kōng
xīng kōng
jià kōng
dà kōng
yīn kōng
dì kōng
líng kōng
huái kōng
lǐng kōng
gá kōng
dāng kōng
tī kōng
xìng kōng
chí kōng
mài kōng
líng kōng
tōu kòng
tǔ kōng
bī kōng
tuō kōng
téng kōng
qīng kōng
tiān kōng
ná kōng
héng kōng
píng kōng
hào kōng
shí kōng
màn kōng
lì kōng
lì kōng
fáng kōng
niè kōng
dùn kōng
nà kōng
bàn kōng
dī kōng
kuǎn kōng
pī kōng
pāo kōng
záo kōng
tán kōng
zhǎng kōng
diāo kōng
tòu kōng
qiàn kōng
tī kōng
gū kōng
tí kōng
yáo kōng
chū kōng
pái kōng
yī kōng
tāo kōng
luò kōng
chuán kōng
fǎ kōng
shuō kōng
mí kōng
xū kōng
qīng kōng
yáng kōng
chéng kōng
chǒu kòng
fā kōng
qíng kōng
fēi kōng
jiǒng kōng
fāng kōng
zhí kōng
huí kōng
jià kōng
diū kōng
qióng kōng
jiāo kōng
shēng kōng
sì kōng
yù kōng
méi kòng
náng kōng
kuà kōng
sī kōng
cuō kōng
shè kōng
lián kōng
táo kōng
shū kōng
fàng kōng
chuān kōng
pò kōng
jìng kōng
suǒ kōng
yuán kōng
bì kōng
jǐn kōng
háng kōng
zhēn kōng
liú kòng
yǔ kōng
xīn kōng
lóng kōng
tà kōng
shū kōng
dān kōng
xuán kōng
lùn kōng
kǔ kōng
chōu kòng
xuán kōng
chèn kòng
céng kōng
tuán kōng
chī kōng
shuāng kōng
lòu kōng
dēng kōng
kū kōng
tiào kōng
shāo kōng
dào kōng
zhí kōng
fān kōng
pì kōng
xián kòng
shén kōng
yàn kōng
wēi kōng
jìng kōng
míng kōng
dǔ kōng
xī kōng
kuān kōng
gāo kōng
sān kōng
lǚ kōng
zhuō kōng
lǐng kōng
jīng kōng
cuì kōng
dǎo kōng
bù kōng
xíng kōng
liáo kōng
píng kōng
chéng kōng
nián kōng
zhōng kōng
lián kōng
fān kōng
yǔ kōng
sè kōng
cháng kōng
yān kōng
chán kōng
yáo kōng
hán kōng
shēn kōng
chāo kōng
pī kōng
dāng kōng
pán kōng
tán kōng
lěi kōng
jìng kōng
nì kōng
kuī kong
yáng kōng
bīn kōng
bǔ kōng
pū kōng
xuán kōng
yán kōng
líng kōng
shuō kōng
tài kōng
xì kōng
ǎi kōng
qìng kōng
lòu kōng
⒈ 本谓未能踢到实处,后多用以形容跌落于地,两脚朝天。 《秦併六国平话》卷下:“巩毕担刀出阵。
引蒙毅施礼毕,二人挑鬭,才三十合, 蒙毅诈败, 巩毕便赶,一刀斩落,只见巩毕踢空。”
踢tī(动)抬起腿用脚撞击:~球|~飞。
空读音:kōng,kòng[ kōng ]1. 不包含什么,没有内容:空洞(a.没有内容的;b.物体内部的窟窿)。空泛。空话。空旷。空乏。空空如也。空前绝后。凭空(无根据)。真空(没有任何东西)。
2. 没有结果的,白白地:空跑了一趟。空口无凭。
3. 离开地面的,在地上面的地方:空军。空气。空投。空运。