gòng yán
gòng mò
gòng xíng
gòng chá
gòng wéi
gòng jiān
gòng shì
gòng rén
gòng jì
gòng jí
gòng zhǔ
gòng tǔ
gòng kuǎn
gòng jì
gòng qíng
gòng yì
gòng wén
gòng lù
gòng yuán
gòng fèn
gòng biǎo
gòng shū
gòng chá
gòng duàn
gòng yàn
gòng bèi
gòng bù
gòng xǐ
gòng guān
gòng shī
gòng chéng
gòng yù
gòng shì
gòng shēng
gòng zhù
gòng gāo
gòng zhì
gòng xuǎn
gòng nóng
gòng xīn
gòng lǐ
gòng míng
gòng pǐn
gòng mèi
gòng fěi
gòng kǔ
gòng fěi
gòng jǔ
gòng xián
gòng zhēn
gòng xiàn
gòng yuàn
gòng fèng
gòng zhòu
gòng yú
gòng chēn
gòng wù
gòng yì
gòng fú
gòng shǐ
gòng bīn
gòng shí
gòng fǎ
gòng shū
gòng jìn
gòng yú
gòng jiān
gòng huì
gòng ruì
gòng cì
gòng zhí
gòng jiān
gòng chuán
gòng shì
gòng fù
gòng jiān
gòng shì
gòng chè
gòng zhōng
gòng yí
gòng jiàn
gòng gōng
gòng bù
gòng jīn
gòng sōu
gòng nà
gòng shēng
gòng dào
gòng shuì
gòng dān
gòng bó
⒈ 后因用“贡篚”指进贡,贡献。
引《书·禹贡》:“厥贡漆丝,厥篚织文。”
孔颖达疏:“篚是入贡之时盛在於篚。”
晋左思《魏都赋》:“襁负賮贄,重译贡篚。”
明何景明《送杭宪副兵备天津》诗:“百年贡篚通南极,万里旌旄属上游。”
⒉ 指贡物、贡品。
引《后汉书·孔融传》:“案表跋扈,擅诛列侯,遏絶詔命,断盗贡篚,招呼元恶,以自营卫。”
清叶廷琯《吹网录·明道二年贡砚铭》:“盖宋人本重龙尾砚,故岁取以充贡篚。”
贡gòng(1)(名)贡品;古代臣民或属国献给帝王的物品:~品。(2)(动)封建时代称选拔(人才);推荐给朝廷:~生。(3)姓。
篚读音:fěi篚fěi(名)古代盛东西的竹器。