chāng fú
chāng kuáng
chāng yì
chāng shí
chāng yì
chāng nián
chāng lí
chāng yǎn
chāng zú
chāng bó
chāng zū
chāng pī
chāng yìn
chāng yì
chāng jī
chāng lù
chāng fù
chāng yáng
chāng qú
chāng shǔ
chāng jiǔ
chāng tài
chāng yán
chāng cháo
chāng huì
chāng xiá
chāng xī
chāng xiáng
chāng fán
chāng yún
chāng ruì
chāng guāng
chāng hòu
chāng yáng
chāng lóng
chāng pú
chāng fēng
chāng dé
chāng jiào
chāng chì
chāng huò
chāng chén
chāng dà
chāng cí
chāng mào
chāng xióng
chāng yán
chāng zuò
chāng zhì
chāng lù
chāng běn
chāng qí
chāng sòng
chāng fù
chāng mào
chāng míng
chāng fú
chāng jī
chāng lè
chāng hù
chāng shú
chāng huà
chāng lì
chāng qī
chāng huá
chāng huī
chāng pú
chāng dǎo
chāng yáng
chāng huī
chāng zū
chāng róng
chāng shì
chāng shū
chāng fēng
chāng chāng
chāng pú
chāng mén
chāng tú
chāng dá
chāng yùn
chāng wàng
chāng chù
chāng wáng
chāng shèng
chāng gǔ
chāng xīng
chāng tíng
⒈ 繁多貌。
引唐李商隐《春风》诗:“春风虽自好,春物太昌昌。”
叶葱奇疏注:“昌昌,极言众多。”
⒉ 纵情貌。
引清龚自珍《上大学士书》:“有是非,则必有感慨激奋,感慨激奋而居上位,有其力,则所是者依,所非者去;感慨激奋而居下位,无其力,则探吾之是非,而昌昌大言之。”