chāng fù
chāng dǎo
chāng róng
chāng jī
chāng lù
chāng tài
chāng fú
chāng huī
chāng shèng
chāng qú
chāng sòng
chāng lóng
chāng zhì
chāng běn
chāng dé
chāng fēng
chāng xióng
chāng mén
chāng pī
chāng qí
chāng lí
chāng zū
chāng zū
chāng yìn
chāng bó
chāng huà
chāng tú
chāng huī
chāng xiá
chāng shì
chāng qī
chāng pú
chāng yǎn
chāng yáng
chāng chāng
chāng tíng
chāng nián
chāng chén
chāng chì
chāng ruì
chāng yì
chāng shū
chāng fú
chāng guāng
chāng fán
chāng dá
chāng huá
chāng yùn
chāng yáng
chāng míng
chāng yún
chāng hòu
chāng jiǔ
chāng zuò
chāng shí
chāng lè
chāng gǔ
chāng xīng
chāng lì
chāng yán
chāng wàng
chāng hù
chāng huò
chāng yì
chāng jī
chāng yáng
chāng wáng
chāng fēng
chāng yì
chāng cháo
chāng cí
chāng shú
chāng mào
chāng kuáng
chāng jiào
chāng dà
chāng shǔ
chāng huì
chāng xiáng
chāng fù
chāng lù
chāng mào
chāng pú
chāng zú
chāng pú
chāng xī
chāng yán
chāng chù
⒈ 亦作“昌葅”。
⒉ 菖蒲根的腌制品。昌,通“菖”。 周天子使周公阅聘鲁,鲁君飨之昌菹等物,示旌表其功德。后以为主国盛礼款待他国使者之典实。参见“昌歜”。
引北周庾信《奉和永丰殿下言志》之七:“茂陵体犹瘠, 淮阳疾未祛。翻疑承毒水,忽似遇昌葅。”
⒊ 菖蒲根的腌制品。昌,通“菖”。据传周文王嗜昌菹, 仲尼食之以取味。后以为倾慕前贤而嗜其所嗜之典实。参见“昌蒲菹”。
引《梁书·文学传下·伏挺》:“事等昌菹,谬彼偏嗜,是用不羞固陋,无惮龙门。”
昌chāng(1)(形)繁荣;兴旺:~明|蕃~|南~|武~|繁荣~盛。(2)(形)姓。
菹读音:zū,jù[ zū ]1.酸菜,腌菜。
2.多水草的沼泽地带:~草。
3.剁成肉酱,切碎:~醢(古代把人剁成肉酱的一种酷刑)。
4.肉:麋鹿为~。
5.枯草:~薪。