dǐ jī
lèi jī
bào jī
yāo jī
zhǎng jī
tà jī
zǔ jī
chī jī
dǔ jī
pǔ jī
cù jī
měng jī
liè jī
kòu jī
qián jī
huī jī
pēng jī
tíng jī
pò jī
qián jī
kàng jī
bàng jī
chōng jī
zhuī jī
chāo jī
gǔ jī
dōu jī
chāo jī
yòu jī
kǎo jī
huí jī
jié jī
chú jī
chuí jī
bó jī
táng jī
páng jī
hé jī
pǒu jī
jié jī
jìn jī
jí jī
tǐng jī
zhǒu jī
jiān jī
jiá jī
gōng jī
zǎn jī
chū jī
zhē jī
yíng jī
yǎn jī
piāo jī
diàn jī
pēng jī
cì jī
lán jī
bó jī
dàng jī
kāi jī
biān jī
zhàn jī
chōng jī
dàn jī
huán jī
gé jī
léi jī
bǒ jī
yóu jī
xiàn jī
léi jī
yāo jī
dǐ jī
sǔn jī
xiāng jī
shuǐ jī
jué jī
dǎ jī
fú jī
shè jī
qiáng jī
fǎn jī
pū jī
téng jī
zhuàng jī
bèng jī
pái jī
jiā jī
hōng jī
fù jī
chuí jī
xí jī
hōng jī
tū jī
bǔ jī
pāi jī
zhuī jī
chuí jī
zhèn jī
chù jī
kòu jī
sì jī
qiāng jī
guǐ jī
zhuó jī
jiǎo jī
mù jī
dòu jī
yuǎn jī
niè jī
shǎn jī
héng jī
zhà jī
kuáng jī
jū jī
ōu jī
nì jī
lián jī
huán jī
jì jī
shǎng jī
qián jī
zhì jī
qiāo jī
cè jī
diǎn jī
bào jī
tuò jī
cù jī
ōu jī
quán jī
pào jī
fèn jī
捶击chuíjī
(1) 用重物猛力敲打
英thump⒈ 用棍棒敲打;敲打。
引《汉书·陈馀传》“吏榜笞数千” 唐颜师古注:“榜谓捶击之也。”
《晋书·愍怀太子遹传》:“或有犯忤者,手自捶击之。”
《资治通鉴·唐穆宗长庆二年》:“譬如狗,虽被捶击,终不离主耳。”
王西彦《古屋》第四部五:“他把一只捏着拳头的手在桌上捶击着。”
捶chuí(动)敲打:~背|~门。
击读音:jī击jī(1)(动)打;敲打:~鼓|~掌|旁敲侧~。(2)(动)攻打:袭~|游~|声东~西。(3)(动)碰;接触:冲~|撞~|目~(亲眼看见)。