chī gòu
chī jué
chī xíng
chī jī
chī biān
chī lù
chī dòu
chī shā
chī bǎng
chī chuí
chī chuí
chī fú
chī dòu
chī qiǎn
chī rǔ
chī fá
chī zhàng
chī jìn
chī fǎ
chī pū
chī dū
chī chì
chī zé
chī péng
chī tà
chī kūn
chī chuí
chī lüè
chī zuì
héng jī
dòu jī
pào jī
jiá jī
gǔ jī
qiāo jī
cù jī
yóu jī
jiā jī
xí jī
chū jī
tà jī
táng jī
jì jī
kàng jī
fǎn jī
chuí jī
tǐng jī
jiān jī
ōu jī
jié jī
bàng jī
cè jī
hé jī
qiáng jī
xiāng jī
huán jī
pái jī
měng jī
zhuàng jī
zhē jī
dàn jī
pēng jī
yòu jī
chī jī
jué jī
bǒ jī
hōng jī
zhuī jī
chōng jī
chù jī
bào jī
zhuó jī
yíng jī
shǎng jī
dǐ jī
dǎ jī
hōng jī
jié jī
pò jī
léi jī
páng jī
téng jī
léi jī
huī jī
gōng jī
jiǎo jī
jìn jī
fèn jī
yuǎn jī
lián jī
xiàn jī
biān jī
jí jī
diàn jī
sì jī
zǎn jī
qiāng jī
kuáng jī
zhèn jī
zhuī jī
zhǎng jī
fú jī
shǎn jī
qián jī
chú jī
bó jī
zhì jī
chuí jī
niè jī
tū jī
chāo jī
tuò jī
cù jī
liè jī
huí jī
mù jī
kòu jī
shuǐ jī
dǔ jī
pū jī
pēng jī
chōng jī
qián jī
zhǒu jī
zhà jī
qián jī
lèi jī
dōu jī
zǔ jī
yǎn jī
bèng jī
bào jī
dàng jī
sǔn jī
kāi jī
quán jī
dǐ jī
lán jī
zhàn jī
chuí jī
chāo jī
gé jī
yāo jī
yāo jī
kòu jī
jū jī
pāi jī
fù jī
bǔ jī
piāo jī
bó jī
kǎo jī
guǐ jī
tíng jī
pǔ jī
huán jī
nì jī
shè jī
cì jī
diǎn jī
pǒu jī
ōu jī
⒈ 拷打。
引《史记·范雎蔡泽列传》:“魏齐大怒,使舍人笞击雎,折胁摺齿。”
南朝宋鲍照《拟古》诗之六:“笞击官有罚,呵辱吏见侵。”
明文徵明《胡参议传》:“大璫自滇还,道出湖湘,所至笞击官吏,责索赂遗。”
鲁迅《坟·摩罗诗力说》:“凡如是者,盖不止笞击縻繫,易於毛角而已,且无有为沉痛著大之声,攖其后人,使之兴起。”
笞chī(动)〈书〉用鞭、杖或竹板子打。
击读音:jī击jī(1)(动)打;敲打:~鼓|~掌|旁敲侧~。(2)(动)攻打:袭~|游~|声东~西。(3)(动)碰;接触:冲~|撞~|目~(亲眼看见)。