huán jī
qián jī
nì jī
tǐng jī
chāo jī
jié jī
zhuī jī
páng jī
gé jī
chī jī
cì jī
diǎn jī
cù jī
kuáng jī
cù jī
yǎn jī
kòu jī
xiāng jī
yuǎn jī
zhàn jī
shǎn jī
chuí jī
lèi jī
liè jī
bèng jī
chōng jī
quán jī
chāo jī
jiǎo jī
jué jī
dǔ jī
tū jī
qiāo jī
jì jī
kòu jī
zhē jī
bó jī
jí jī
tuò jī
yóu jī
fǎn jī
héng jī
dōu jī
gǔ jī
biān jī
jié jī
jìn jī
zhuó jī
ōu jī
pēng jī
huī jī
pǔ jī
ōu jī
jiā jī
bǒ jī
yòu jī
dǐ jī
fú jī
chuí jī
zhuàng jī
yāo jī
hōng jī
chū jī
pū jī
piāo jī
shè jī
dǐ jī
chù jī
diàn jī
hōng jī
guǐ jī
kàng jī
pào jī
dàng jī
chú jī
fèn jī
zǎn jī
zǔ jī
zhì jī
bàng jī
yíng jī
dòu jī
pái jī
jiān jī
huán jī
gōng jī
měng jī
léi jī
dǎ jī
hé jī
pǒu jī
zhà jī
sì jī
xiàn jī
pò jī
téng jī
pāi jī
niè jī
bào jī
jū jī
zhèn jī
mù jī
sǔn jī
dàn jī
shuǐ jī
pēng jī
qián jī
táng jī
léi jī
kǎo jī
fù jī
zhǒu jī
qiáng jī
cè jī
shǎng jī
xí jī
bào jī
bǔ jī
bó jī
zhuī jī
qián jī
jiá jī
chuí jī
chōng jī
yāo jī
tíng jī
zhǎng jī
lán jī
qiāng jī
tà jī
kāi jī
huí jī
lián jī
技击jìjī
(1) 击刺之术,武术
例工技击。——明·.魏禧《大铁椎传》英art of attack and defence(2) 又
例西人…短技击。例精技击。(精通武术。)——清·徐珂《清稗类钞·战事类》(3) 又
例技击利巷战。⒈ 战斗的技巧;搏斗的武艺。
引《荀子·议兵》:“齐人隆技击,其技也,得一首者则赐赎錙金,无本赏矣。”
杨倞注:“齐人以勇力击斩敌者,号为技击。”
《汉书·刑法志》:“齐愍以技击强, 魏惠以武卒奋, 秦昭以鋭士胜。”
颜师古注引孟康曰:“兵家之技巧。技巧者,习手足,便器械,积机关,以立攻守之胜。”
《新唐书·淮阳王道玄传》:“淮阳壮王道玄,性谨厚,习技击,然进止都雅。”
清恽敬《罗台山外传》:“臺山少好技击,兼治兵家言。”
鲁迅《集外集拾遗补编·拳术与拳匪》:“技击术的‘起死回生’和‘至尊无上’,我也不能相信。 东瀛的‘武士道’,是指武士应守的道德,与技击无关。”
搏击敌手的武技。
技jì(名)技能;本领。
击读音:jī击jī(1)(动)打;敲打:~鼓|~掌|旁敲侧~。(2)(动)攻打:袭~|游~|声东~西。(3)(动)碰;接触:冲~|撞~|目~(亲眼看见)。