chuí jí
chuí gōu
chuí tǐ
chuí lù
chuí tóu
chuí guà
chuí mìng
chuí hú
chuí wén
chuí yòu
chuí qiú
chuí qì
chuí yù
chuí lún
chuí gù
chuí jué
chuí xūn
chuí pàn
chuí juàn
chuí hú
chuí fàn
chuí chì
chuí bìn
chuí jì
chuí mù
chuí měi
chuí ài
chuí xún
chuí zhēn
chuí wēi
chuí wěi
chuí suí
chuí luò
chuí ěr
chuí jiāng
chuí tì
chuí sī
chuí chuí
chuí rén
chuí zhū
chuí fāng
chuí xīn
chuí shāo
chuí niàn
chuí qíng
chuí wèn
chuí yào
chuí táng
chuí míng
chuí bì
chuí xùn
chuí róng
chuí xiù
chuí shuǐ
chuí jì
chuí jiù
chuí tǐ
chuí hóng
chuí zhī
chuí yīn
chuí dài
chuí tiáo
chuí shì
chuí zēng
chuí yǐng
chuí shang
chuí zé
chuí yú
chuí xián
chuí jí
chuí jiē
chuí shì
chuí wǎn
chuí zhí
chuí yīn
chuí lǎn
chuí shì
chuí jiè
chuí shǒu
chuí qīng
chuí sì
chuí gǒng
chuí yè
chuí tǒng
chuí bái
chuí shǎng
chuí bīng
chuí wéi
chuí chéng
chuí bó
chuí shǒu
chuí zú
chuí yú
chuí jīng
chuí mò
chuí kuò
chuí gāo
chuí jīn
chuí yào
chuí lián
chuí fà
chuí jiào
chuí shì
chuí ēn
chuí tiáo
chuí mò
chuí shēn
chuí tīng
chuí zǐ
chuí tiān
chuí tuó
chuí yīn
chuí liú
chuí xiàn
chuí ěr
chuí yáng
chuí chēng
chuí sǐ
chuí ā
chuí gào
chuí lèi
chuí guāng
chuí tiáo
chuí fǎ
chuí máng
chuí shāng
chuí xiàn
chuí wáng
chuí luó
chuí lián
chuí yīng
chuí xiàng
chuí mù
chuí huī
chuí liàng
chuí yì
chuí chá
chuí màn
chuí mǐn
chuí xiū
chuí yú
chuí gān
chuí hù
chuí lǎo
chuí jiè
chuí shāo
chuí yì
chuí diào
chuí yī
chuí nián
chuí xiàn
chuí zhǐ
chuí āi
chuí wǎn
chuí jī
chuí liǔ
chuí diǎn
chuí yù
chuí mǐn
chuí yún
chuí jiàn
gāo gǒng
héng gǒng
bǎ gǒng
lián gǒng
xīng gǒng
pán gǒng
hù gǒng
shēn gǒng
yǎng gǒng
yīn gǒng
dòu gǒng
chuí gǒng
jiān gǒng
jìng gǒng
fú gǒng
xiǎo gǒng
hé gǒng
huán gǒng
cháo gǒng
jū gǒng
jiāo gǒng
jiǎ gǒng
jiān gǒng
zhāng gǒng
dà gǒng
dǎ gǒng
liàng gǒng
zǒu gǒng
duān gǒng
píng gǒng
xié gǒng
垂拱chuígǒng
(1) 垂衣拱手,表示不做什.么事,形容不用花什么气力
英be occupied with nothing;have nothing to do⒈ 垂衣拱手。谓不亲理事务。
引《书·武成》:“惇信明义,崇德报功,垂拱而天下治。”
孔颖达疏:“谓所任得人,人皆称职,手无所营,下垂其拱。”
后多用以称颂帝王无为而治。 汉王褒《圣主得贤臣颂》:“雍容垂拱,永永万年。”
唐吴兢《贞观政要·君道》:“鸣琴垂拱,不言而化。”
戈直注:“垂拱者,垂衣拱手,无为而治也。”
太平天囯周际玱《建天京于金陵论》:“由是肃体统,大一尊,一人垂拱於上,万民咸归於下。”
⒉ 形容无事可做。
引汉贾谊《旱云赋》:“畎亩枯槁而失泽兮,壤石相聚而为害;农夫垂拱而无聊兮,释其锄耨而下泪。”
《南史·梁吴平侯景传》:“领军管天下兵要, 宋孝建以来,制局用事,与领军分权,典事以上皆得呈奏,领军垂拱而已。”
茅盾《动摇》九:“现在这县城里又是平静得象死一般了。县党部委员们垂拱无事。”
⒊ 形容不费力气。
引《战国策·齐策五》:“当是时, 秦王垂拱受西河之外……衝櫓未施,而西河之外已入於秦矣。”
《晋书·姚萇载记》:“吾欲移兵岭北,广收资实,须秦弊燕迴,然后垂拱取之。”
⒋ 犹袖手。形容置身事外。
引《史记·黥布列传》:“夫汉王战於彭城,项王未出齐也,大王宜骚淮南之兵渡淮,日夜会战彭城下;大王抚万人之众,无一人渡淮者,垂拱而观其孰胜。”
⒌ 谓两手重合而下垂,表示恭敬。
引《礼记·玉藻》:“凡侍於君,绅垂,足如履齐,颐霤,垂拱,视下而听上。”
孔颖达疏:“拱,沓手也。身俯则宜手沓而下垂也。”
宋叶适《祭王木叔秘监文》:“曷徐其行!曷亟其止!垂拱之侍,无几日尔。”
双手重叠在一起而下垂,以示恭敬。
垂chuí(1)(动)耷拉下来:~柳。(2)(动)留传:人民英雄永~不朽。(3)(副)将、将要:~老。(4)(名)敬辞;用于称长辈;上级对自己的行动:~念。
拱读音:gǒng拱gǒng(1)(动)两手相合;臂的前部上举:~手。(2)(动)环绕:~卫|众星~月|四山环~的大湖。(3)(动)肢体弯曲成弧形:~肩缩背|~腰。(4)(形)建筑物成弧形的:~门|连~坝。(5)(动)用身体撞动别的东西或拨开土地等物体:用身子~开了大门|猪用嘴~地|蚯蚓从地下~出许多土来|一个孩子儿从人群里~出去了。(6)(动)植物生长;从土里向外钻或顶:苗儿~出土了。