chuí zhī
chuí wèn
chuí yī
chuí qíng
chuí gù
chuí xùn
chuí zú
chuí lún
chuí qiú
chuí míng
chuí róng
chuí bái
chuí yīng
chuí luó
chuí xīn
chuí guāng
chuí gāo
chuí jí
chuí yīn
chuí lián
chuí jí
chuí yòu
chuí jiè
chuí ā
chuí xiàn
chuí zhí
chuí shì
chuí xiàn
chuí diào
chuí tóu
chuí liú
chuí juàn
chuí yào
chuí fāng
chuí wáng
chuí gào
chuí mù
chuí zhēn
chuí lù
chuí sǐ
chuí ěr
chuí yào
chuí jiàn
chuí xiù
chuí shì
chuí bì
chuí mù
chuí suí
chuí bīng
chuí wǎn
chuí yú
chuí tīng
chuí yù
chuí huī
chuí mò
chuí yè
chuí shāo
chuí shāng
chuí xián
chuí chēng
chuí jué
chuí chá
chuí qīng
chuí máng
chuí gān
chuí yīn
chuí shì
chuí sī
chuí liàng
chuí yì
chuí jiāng
chuí bó
chuí tǐ
chuí táng
chuí wéi
chuí jī
chuí gōu
chuí mǐn
chuí shang
chuí tǒng
chuí zhū
chuí jì
chuí chéng
chuí nián
chuí xún
chuí shēn
chuí hú
chuí jīn
chuí zēng
chuí chì
chuí tiān
chuí kuò
chuí xiàng
chuí wǎn
chuí wén
chuí hù
chuí sì
chuí yǐng
chuí mǐn
chuí lǎo
chuí tì
chuí shuǐ
chuí ěr
chuí měi
chuí xiàn
chuí jiè
chuí chuí
chuí yīn
chuí niàn
chuí ài
chuí shāo
chuí xūn
chuí āi
chuí jiào
chuí fàn
chuí pàn
chuí wēi
chuí jì
chuí jiù
chuí guà
chuí fǎ
chuí yáng
chuí màn
chuí wěi
chuí hú
chuí tuó
chuí diǎn
chuí dài
chuí zǐ
chuí shǒu
chuí hóng
chuí bìn
chuí gǒng
chuí tiáo
chuí tǐ
chuí mìng
chuí yì
chuí rén
chuí shì
chuí tiáo
chuí lèi
chuí yú
chuí yún
chuí luò
chuí shǒu
chuí jīng
chuí jiē
chuí zé
chuí lǎn
chuí zhǐ
chuí mò
chuí fà
chuí shǎng
chuí yú
chuí xiū
chuí tiáo
chuí qì
chuí yù
chuí ēn
chuí liǔ
chuí lián
dǔ rén
méi rén
lóng rén
huáng rén
dài rén
chuí rén
xìng rén
hóng rén
bó rén
má rén
xiū rén
dāng rén
róu rén
zhì rén
guǒ rén
huái rén
yǐ rén
zhì rén
dà rén
wēn rén
chù rén
tóng rén
chún rén
bái rén
jī rén
guī rén
lián rén
zéi rén
yǎng rén
qīn rén
lǎn rén
mǐn rén
chún rén
cí rén
sān rén
zǎo rén
tǐ rén
lǚ rén
zhàng rén
ān rén
guā rén
dǎo rén
shēng rén
sōng rén
dūn rén
xián rén
chéng rén
hé rén
qiān rén
pān rén
fǔ rén
bù rén
yǎn rén
kuān rén
shā rén
mài rén
lì rén
huáng rén
táo rén
tóng rén
⒈ 施仁爱。
引《晋书·元帝纪论》:“岂武宣餘化犹畅于琅邪,文景垂仁传芳于南顿。”
唐韩愈《上张仆射书》:“伏维哀其所不足,矜其愚,不録其罪,察其辞而垂仁採纳焉。”
垂chuí(1)(动)耷拉下来:~柳。(2)(动)留传:人民英雄永~不朽。(3)(副)将、将要:~老。(4)(名)敬辞;用于称长辈;上级对自己的行动:~念。
仁读音:rén[ rén ]1. 一种道德范畴,指人与人相互友爱、互助、同情等:仁义(a.仁爱与正义;b.通情达理,性格温顺,能为别人着想)。仁爱。仁政。仁人志士(仁爱有节操的人)。仁义礼智(儒家的伦理思想)。仁至义尽。一视同仁(同样看待,不分厚薄)。
2. 果核的最内部分或其他硬壳中可以吃的部分:核桃仁儿。
3. 姓。