tòng chǔ
tòng jiān
tòng chì
tòng cháng
tòng rè
tòng qiè
tòng niàn
tòng mà
tòng xī
tòng bì
tòng jí
tòng tán
tòng huǐ
tòng tòng
tòng fèn
tòng jiá
tòng jué
tòng jiǎo
tòng biǎn
tòng tàn
tòng kū
tòng huǐ
tòng zé
tòng hèn
tòng gǎn
tòng yǐn
tòng pò
tòng jīng
tòng nǎo
tòng kù
tòng chuàng
tòng shāng
tòng wǎn
tòng gǔ
tòng dǐ
tòng jiù
tòng cè
tòng jīng
tòng qīn
tòng zēng
tòng mà
tòng chù
tòng kǔ
tòng jiǎo
tòng xīn
tòng jǐng
tòng fǎ
tòng kuài
tòng dǎ
tòng yǎng
tòng zuì
tòng chén
tòng zhàng
tòng gē
tòng kǒu
tòng wù
tòng náo
tòng dào
tòng chì
tòng dá
tòng dìng
tòng biān
tòng rǔ
tòng jí
tòng kuì
tòng yān
tòng jué
tòng jiào
tòng dú
tòng guān
tòng ài
tòng fēng
⒈ 狠狠地用石针扎皮肉治病。砭,古代治病用的石针。
引宋陆游《术家言予今岁畏四孟月而秋尤甚自初秋小疾屡作戏题长句》:“耆齿觉衰嗟已晚,孟秋属疾信如占。危途本自难安步,恶石何妨更痛砭。”
痛tòng(1)(形)悲伤:~心。(2)(形)尽情地;深切地;彻底的:~快。(3)(形)疼痛。
砭读音:biān砭biān(1)(名)古代治病用的石针。(2)(名)古代用石针扎穴位治病。(3)(动)刺:~刺|寒风~骨。