tòng dǐ
tòng jiǎo
tòng xīn
tòng rǔ
tòng jiào
tòng jiá
tòng fēng
tòng huǐ
tòng mà
tòng dìng
tòng jǐng
tòng chǔ
tòng nǎo
tòng dào
tòng gē
tòng chuàng
tòng chì
tòng kuài
tòng náo
tòng tán
tòng chù
tòng yǐn
tòng zuì
tòng dǎ
tòng ài
tòng jué
tòng kǔ
tòng pò
tòng qiè
tòng jīng
tòng jiǎo
tòng fǎ
tòng zēng
tòng biǎn
tòng tòng
tòng rè
tòng dá
tòng bì
tòng tàn
tòng cháng
tòng jiù
tòng shāng
tòng qīn
tòng yǎng
tòng zé
tòng biān
tòng gǔ
tòng gǎn
tòng kù
tòng fèn
tòng jí
tòng chén
tòng kǒu
tòng mà
tòng jīng
tòng huǐ
tòng wǎn
tòng jué
tòng xī
tòng hèn
tòng wù
tòng guān
tòng niàn
tòng chì
tòng cè
tòng jí
tòng kū
tòng jiān
tòng kuì
tòng zhàng
tòng dú
tòng yān
⒈ 病名。中医指以疼痛剧烈为主症的痹症。
引《素问·痹论》:“风寒湿三气杂至,合而为痹也。其风气胜者为行痹,寒气胜者为痛痹,湿气胜者为著痹也。”
张介宾注:“阴寒之气,客於肌肉筋骨之间,则凝结不散,阳气不行,故痛不可当。”
《医宗金鉴·杂病心法要诀·痹病总括》“风胜行痹寒痹痛”注:“寒邪胜者,其痛甚苦,故曰痛痹。”
痛tòng(1)(形)悲伤:~心。(2)(形)尽情地;深切地;彻底的:~快。(3)(形)疼痛。
痹读音:bì痹bì(名)中医指由风、寒、湿等引起的肢体疼痛或麻木的病。