tòng biǎn
tòng jué
tòng rè
tòng qiè
tòng pò
tòng kù
tòng kuì
tòng dú
tòng zhàng
tòng dǐ
tòng fèn
tòng shāng
tòng jué
tòng bì
tòng cháng
tòng tàn
tòng gē
tòng jí
tòng chì
tòng hèn
tòng yǎng
tòng jiān
tòng jiǎo
tòng mà
tòng fēng
tòng kǔ
tòng xī
tòng dǎ
tòng ài
tòng jí
tòng jīng
tòng náo
tòng jiá
tòng chù
tòng guān
tòng chì
tòng tán
tòng jǐng
tòng chuàng
tòng huǐ
tòng mà
tòng jiǎo
tòng jiù
tòng wù
tòng xīn
tòng cè
tòng jiào
tòng chǔ
tòng biān
tòng zuì
tòng rǔ
tòng nǎo
tòng gǔ
tòng dìng
tòng chén
tòng yǐn
tòng jīng
tòng kǒu
tòng fǎ
tòng gǎn
tòng dào
tòng dá
tòng qīn
tòng kū
tòng yān
tòng zé
tòng kuài
tòng huǐ
tòng niàn
tòng wǎn
tòng tòng
tòng zēng
sàng kū
tǎn kū
dài kū
jué kū
āi kū
niù kū
xíng kū
qì kū
zhù kū
háo kū
gān kū
diào kū
péi kū
guī kū
bēi kū
jīng kū
xié kū
tòng kū
tí kū
jié kū
xiàng kū
cháng kū
fǔ kū
zú kū
gē kū
tòng kū
fǎn kū
sòng kū
tàn kū
háo kū
痛哭tòngkū
(1) 尽情(.好工具)地哭
英cry bitterly;wail⒈ 大声哭泣;尽情地哭。参见“痛哭流涕”。
引晋干宝《晋纪总论》:“范燮必为之请死, 贾谊必为之痛哭。”
明张居正《归葬事毕谢恩疏》:“母子相抱,痛哭失声。”
老舍《骆驼祥子》六:“他想坐下痛哭一场。”
极为伤心的大哭。《三国演义.第三回》:「崔毅引贡见帝,君臣痛哭。」《初刻拍案惊奇.卷二○》:「父兮桎梏亡身,女兮街衢痛哭。」也作「恸哭」。
痛tòng(1)(形)悲伤:~心。(2)(形)尽情地;深切地;彻底的:~快。(3)(形)疼痛。
哭读音:kū哭kū(动)因痛苦悲哀或感情激动而流泪;有时候还发出声音。