nào qiāng
nào biāo
nào xuān
nào huāng
nào guǐ
nào huǒ
nào tóu
nào shuō
nào xū
nào dòng
nào shì
nào má
nào huó
nào zá
nào tīng
nào chǎo
nào fáng
nào fàn
nào shǒu
nào shè
nào jiǔ
nào yáng
nào yín
nào é
nào fān
nào sào
nào yào
nào shì
nào xīn
nào hòng
nào xiāo
nào yóu
nào mó
nào é
nào zhuāng
nào xì
nào huāng
nào qiāng
nào zāi
nào rè
nào hong
nào jiāng
nào biǎo
nào fèi
nào měng
nào jù
nào cáo
nào zhàng
nào xiāng
nào rǎng
nào zuǐ
nào sǎo
nào huàn
nào wán
nào lóng
nào bìng
nào gāi
nào sàng
nào tǐng
nào luàn
nào hùn
nào tái
nào gǎn
nào tiào
nào chǎng
nào zǐ
nào qì
nào kāi
nào huā
nào chǎo
nào gān
nào rāng
nào kuò
nào chá
nào lán
nào zhā
nào xián
nào yǐn
nào teng
nào jià
nào máng
nào jiāo
nào zhuāng
xuān hōng
qī hǒng
jiāo hǒng
huā hǒng
qǐ hòng
méng hǒng
dǎ hǒng
káng hǒng
piàn hǒng
yī hōng
xū hǒng
gòu hǒng
mán hǒng
chèn hōng
hé hǒng
hōng hǒng
kāi hǒng
diào hǒng
luàn hǒng
nèi hǒng
zhà hǒng
chuàn hǒng
jūn hǒng
quàn hǒng
kuāng hǒng
gōu hǒng
cuān hōng
suō hǒng
nào hong
xiào hǒng
huá hǒng
shào hǒng
xiāo hǒng
hú hǒng
zhuàn hǒng
mǎi hǒng
yòu hǒng
zōu hǒng
shì hǒng
jiǎo hong
gòu hǒng
dòu hǒng
huān hǒng
cuō hǒng
chuò hǒng
闹哄nàohong
(1) 吵闹;喧哗
例你(好工具.)们在这儿闹哄,叫病人怎么休息?英quarrel(2) 很多人在一起忙活
例十几个人闹哄了半天,才把汽车拉出坑来英bustle⒈ 亦作“闹鬨”。 吵闹。
引元无名氏《小尉迟》第一折:“休烦恼你个小先锋,不争你九里山前厮闹哄。”
柳青《创业史》第一部第五章:“青稞,娃们吃了肚里难受,愣闹哄哩。”
⒉ 犹喧闹。
引元无名氏《小孙屠》戏文第十一出:“下官职判开封一郡黎民,今日早衙,门前闹鬨,不知甚事?”
《水浒传》第四四回:“戴宗、杨林见人多,吃了一惊,乘闹鬨里,两个慌忙走了。”
一本作“閙閧”。 柳青《铜墙铁壁》第十五章:“村里又开始喧闹起来……整整闹哄了多半夜,才渐渐安静下来。”
⒊ 犹折腾。
引浩然《艳阳天》第一三四章:“所有的人都不干了,你光棍一根,还闹哄什么呀!”
闹乱、喧哗。如:「高言闹哄」。《永乐大典戏文三种.小孙屠.第一一出》:「今日早衙,门前闹哄,不知甚事?」也作「闹哄」。
闹nào(1)(动)吵;扰乱:又哭又~。(2)(动)发泄(感情):~情绪|~脾气。(3)(动)害病(发生灾害或不好的事):~眼睛|~水灾|~矛盾|~笑话。(4)(动)干;弄;搞:~革命|~生产|~清楚。(5)(动)基本义:喧哗; 不安静:喧哗; 不安静
哄读音:hōng,hǒng,hòng[ hōng ]1. 好多人同时发声:哄传(chuán )。哄动。
[ hǒng ]1. 说假话骗人:哄人。哄弄。哄骗。
2. 用语言或行动逗人喜欢:哄逗。哄劝。哄小孩儿。
[ hòng ]1. 吵闹,搅扰:起哄(故意吵闹扰乱,亦指开玩笑)。哄场(指观众喝倒彩)。哄抢。一哄而起。