qīng shuāng
fēi shuāng
diāo shuāng
pī shuāng
hán shuāng
qīng shuāng
fēng shuāng
bīng shuāng
guǒ shuāng
xuě shuāng
huái shuāng
hán shuāng
zhè shuāng
chū shuāng
zǎo shuāng
zhōng shuāng
shì shuāng
bìn shuāng
jīng shuāng
hēi shuāng
xián shuāng
sù shuāng
kū shuāng
kōng shuāng
yù shuāng
yán shuāng
suì shuāng
rǎn shuāng
yíng shuāng
hù shuāng
lěng shuāng
dān shuāng
liú shuāng
pī shuāng
bái shuāng
páo shuāng
què shuāng
ào shuāng
cháo shuāng
kù shuāng
fū shuāng
líng shuāng
táng shuāng
fù shuāng
xià shuāng
hū shuāng
láng shuāng
wú shuāng
qiān shuāng
níng shuāng
chóu shuāng
hù shuāng
fēi shuāng
qiū shuāng
hù shuāng
gū shuāng
líng shuāng
qiǎn shuāng
jù shuāng
qiān shuāng
lí shuāng
xīng shuāng
lǚ shuāng
sù shuāng
fēng shuāng
yán shuāng
táng shuāng
chóng shuāng
⒈ 绵白糖。
引明李时珍《本草纲目·果五·石蜜》:“石蜜,即白沙餹也。凝结作饼块如石者为石蜜,轻白如霜者为餹霜,坚白如冰者为冰餹。皆一物有精粗之异也。”
明李时珍《本草纲目·果五·沙餹》:“以蔗汁过樟木槽,取而煎成。清者为蔗餹,凝结有沙者为沙餹,漆瓮造成,如石、如霜、如冰者,为石蜜、为餹霜、为冰餹也。”
古同“糖”。
霜读音:shuāng霜shuāng(1)(名)本义:在气温降到摄氏零度以下时;水汽在地面物体上凝结成的白色冰晶。(2)(名)像霜的东西:盐~。(3)(名)比喻白色:~鬓。