tīng shī
tīng biàn
tīng jué
tīng yíng
tīng lǚ
tīng shěn
tīng gǔ
tīng néng
tīng zhèng
tīng kè
tīng lái
tīng shòu
tīng píng
tīng zi
tīng lì
tīng chāi
tīng shēng
tīng yán
tīng sì
tīng xǔ
tīng zhí
tīng jiào
tīng shú
tīng mìng
tīng zhèng
tīng bīng
tīng cǎi
tīng hòu
tīng huà
tīng diào
tīng rán
tīng bǐng
tīng cóng
tīng cuò
tīng shū
tīng chá
tīng rèn
tīng jiàn
tīng tīng
tīng zuì
tīng shuō
tīng háng
tīng xī
tīng gǔ
tīng jué
tīng chuāng
tīng nà
tīng shì
tīng chén
tīng què
tīng zhěn
tīng dé
tīng qǔ
tīng yín
tīng chán
tīng dǒng
tīng xiě
tīng wén
tīng yíng
tīng líng
⒈ 犹听闻。
引《周礼·秋官·小司寇》“四曰耳听” 汉郑玄注:“观其听聆,不直则惑。”
汉扬雄《剧秦美新》:“听聆风俗,博览广包。”
洪深《戏剧导演的初步知识》上篇三:“缺少生活经验的儿童,以及教育环境不同的人们,听聆同一乐调所引起的情绪变迁,往往很近似。”
听(1)(动)本义:用耳朵接受声音:用耳朵接受声音(2)(动)听从(劝告);接受(意见):~从|~信。(3)(名)治理;判断:~政|~讼。(4)(动)听凭;任凭:~其自然。(5)(名)〈方〉铁皮做的装食品、香烟等的罐子:一~香烟|~装。
聆读音:líng聆líng(动)〈书〉听:~教。(书逐用语)