wáng tíng
wáng xiàng
wáng bīn
wáng zhuó
wáng líng
wáng méi
wáng mǎ
wáng jūn
wáng bǐ
wáng chú
wáng lián
wáng gōng
wáng huī
wáng qiú
wáng liáo
wáng tán
wáng fǔ
wáng fù
wáng zàn
wáng liáng
wáng mèng
wáng jié
wáng tián
wáng chén
wáng zhǔ
wáng qiáo
wáng jiū
wáng chē
wáng bào
wáng tǒng
wáng dù
wáng wéi
wáng mèi
wáng zú
wáng gōng
wáng fēng
wáng jū
wáng gòng
wáng shí
wáng liú
wáng mǔ
wáng shù
wáng tái
wáng sūn
wáng jī
wáng lǎo
wáng hòu
wáng liè
wáng suǒ
wáng zhǐ
wáng pú
wáng cháng
wáng jiǎn
wáng zhì
wáng hè
wáng lì
wáng fù
wáng fāng
wáng dào
wáng yán
wáng jìng
wáng jí
wáng xià
wáng guān
wáng lù
wáng zhě
wáng yáng
wáng shé
wáng qiáo
wáng zhān
wáng zhì
wáng yáo
wáng tǔ
wáng fǔ
wáng yǒu
wáng guǐ
wáng shī
wáng gū
wáng nǚ
wáng ní
wáng liáng
wáng kài
wáng qí
wáng bǐng
wáng yú
wáng guó
wáng jìn
wáng huà
wáng dé
wáng dǐng
wáng zhī
wáng huà
wáng qīn
wáng jī
wáng yán
wáng jiā
wáng shì
wáng diǎn
wáng fēng
wáng yè
wáng shì
wáng fēi
wáng zú
wáng guā
wáng jīng
wáng gōng
wáng jū
wáng dū
wáng xiè
wáng jū
wáng fù
wáng pái
wáng shè
wáng mén
wáng míng
wáng bó
wáng bà
wáng shì
wáng jiāng
wáng fǔ
wáng suì
wáng zǎi
wáng zuǒ
wáng gōng
wáng bái
wáng chéng
wáng cháo
wáng jī
wáng tǐ
wáng bā
wáng fǎ
wáng yǔ
wáng bān
wáng xiū
wáng jiào
wáng lún
wáng rén
wáng chūn
wáng lǚ
wáng zhuāng
wáng ěr
wáng miàn
wáng fù
wáng zī
wáng lǐ
wáng hóu
wáng jīng
wáng kuí
wáng qì
wáng chéng
wáng yú
wáng hé
wáng xīng
wáng chǔ
wáng bīng
wáng zǐ
wáng fū
wáng fàn
wáng lǐ
wáng wèi
pí zuǒ
qū zuǒ
bǎo zuǒ
shǐ zuǒ
fǔ zuǒ
gāng zuǒ
yì zuǒ
guān zuǒ
chén zuǒ
yíng zuǒ
chǔ zuǒ
huáng zuǒ
qǐ zuǒ
qīng zuǒ
wáng zuǒ
cān zuǒ
fāng zuǒ
páng zuǒ
xián zuǒ
xié zuǒ
gàn zuǒ
jiàng zuǒ
jiǔ zuǒ
fèng zuǒ
guī zuǒ
xiāng zuǒ
kuāng zuǒ
shuāng zuǒ
dì zuǒ
yì zuǒ
èr zuǒ
mò zuǒ
shàng zuǒ
chū zuǒ
liáng zuǒ
lì zuǒ
bāng zuǒ
tú zuǒ
tíng zuǒ
liáo zuǒ
fēng zuǒ
yùn zuǒ
jiǎ zuǒ
fú zuǒ
qiān zuǒ
bīn zuǒ
zàn zuǒ
kǒng zuǒ
cóng zuǒ
wǔ zuǒ
bì zuǒ
fǔ zuǒ
yuàn zuǒ
liáo zuǒ
qī zuǒ
jūn zuǒ
gàn zuǒ
jùn zuǒ
⒈ 王者的辅佐,佐君成王业的人。
引《汉书·董仲舒传赞》:“刘向称‘ 董仲舒有王佐之材,虽伊吕亡以加, 筦晏之属,伯者之佐,殆不及也。’”
晋葛洪《抱朴子·时难》:“怀其王佐之器,抱其邈世之材。”
唐韩愈《合江亭》诗:“维昔经营初,邦君实王佐。”
明徐渭《送李子遂序》:“汉之称王佐者,人皆许之而已,而己则必知其为霸之餘习。”
⒉ 清末称襄佐恭亲王理事的部曹中书为王佐。
引《清朝野史大观·史料·帝师王佐鬼使神差》:“凡部曹中书充军机处及总理衙门章京者,以其襄佐恭邸,故曰王佐。”
1. 古代一国君主的称号,现代有些国家仍用这种称号:王国。王法。公子王孙。王朝(cháo )。
2. 中国古代皇帝以下的最高爵位:王公。王侯。
3. 一族或一类中的首领:山大王。蜂王。王牌(桥牌中最大的牌;喻最有力的人物或手段)。
4. 大:王父(祖父)。王母(祖母)。
5. 姓。
佐读音:zuǒ佐zuǒ(1)(动)辅佐;帮助:~理|辅~。(2)(名)辅助别人的人:僚~。