chén guān
chén lǐ
chén lín
chén qiè
chén shù
chén yì
chén chù
chén xìng
chén liáo
chén lì
chén shì
chén wèi
chén yù
chén dào
chén gōng
chén chén
chén rén
chén jié
chén niè
chén fú
chén zǎi
chén zhì
chén jí
chén shuò
chén mín
chén wèi
chén shì
chén liáo
chén fú
chén zuǒ
chén shǔ
chén sī
chén zǐ
chén yī
chén shù
chén pú
chén fù
chén shǐ
chén lǔ
chén xià
qǐ zuǒ
fāng zuǒ
wáng zuǒ
fèng zuǒ
bāng zuǒ
mò zuǒ
fǔ zuǒ
cóng zuǒ
shuāng zuǒ
fǔ zuǒ
xiāng zuǒ
qiān zuǒ
yuàn zuǒ
pí zuǒ
guī zuǒ
fú zuǒ
gāng zuǒ
yíng zuǒ
chū zuǒ
guān zuǒ
zàn zuǒ
jiàng zuǒ
bīn zuǒ
páng zuǒ
yì zuǒ
chǔ zuǒ
jùn zuǒ
huáng zuǒ
xián zuǒ
kǒng zuǒ
chén zuǒ
cān zuǒ
gàn zuǒ
fēng zuǒ
liáo zuǒ
jiǎ zuǒ
liáng zuǒ
bǎo zuǒ
wǔ zuǒ
yì zuǒ
liáo zuǒ
bì zuǒ
èr zuǒ
shàng zuǒ
qīng zuǒ
gàn zuǒ
qī zuǒ
kuāng zuǒ
qū zuǒ
jūn zuǒ
dì zuǒ
lì zuǒ
shǐ zuǒ
yùn zuǒ
tíng zuǒ
jiǔ zuǒ
xié zuǒ
tú zuǒ
⒈ 泛指臣僚官佐。
引北魏杨衒之《洛阳伽蓝记·冲觉寺》:“懌爱宾客,重文藻,海内才子,莫不辐輳。府僚臣佐,并选嶲俊。”
唐刘知几《史通·杂说中》:“又其列传之叙事也,或以武定臣佐,降在成朝;或以河清事迹,擢居襄代,故时日不接而隔越相偶。”
《敦煌变文集·伍子胥变文》:“吴国臣佐,乘马入市游行,正见异色奇才,身长八尺,知是贤臣,奔走启告吴王。”
臣chén(1)(名)君主时代的官吏;有时也包括百姓:君~。(2)(名)官吏对皇帝上书或说话时的自称。
佐读音:zuǒ佐zuǒ(1)(动)辅佐;帮助:~理|辅~。(2)(名)辅助别人的人:僚~。