chī yú
chī tū
chī wàng
chī jì
chī bìng
chī zi
chī qiú
chī chuáng
chī mó
chī jué
chī dùn
chī xiàn
chī dù
chī shū
chī shuǐ
chī xīn
chī zhuō
chī fù
chī dāi
chī huà
chī tóu
chī chē
chī lóng
chī qián
chī ái
chī niàn
chī chóng
chī hún
chī liàn
chī zhǒng
chī hàn
chī lóng
chī ér
chī zhuó
chī xiǎng
chī yíng
chī lǎn
chī féi
chī dù
chī hái
chī kuáng
chī zuì
chī kàn
chī shǎ
chī zuò
chī rén
chī wù
chī shuǎ
chī jiàn
chī dǎo
chī hān
chī zhèng
chī zhì
chī kè
chī yǔ
chī bèn
chī wàng
chī huò
chī lì
chī mí
chī qíng
chī fú
chī dìng
chī yún
chī wán
chī dāi
chī gǔ
chī yū
chī guǐ
chī fēng
chī zhǎng
chī pǐ
chī xiào
chī mèng
chī xiǎo
huáng shū
dà shū
cóng shū
zhòng shū
bān shū
chú shū
chī shū
zú shū
yǎng shū
bào shū
biǎo shū
zhōng shū
jiā shū
èr shū
jì shū
mào shū
zhī shū
lǎo shū
róng shū
ā shū
sūn shū
liào shū
guǎn shū
tóng shū
bó shū
liù shū
shù shū
yāo shū
fàn shū
zǐ shū
qìng shū
fāng shū
wǔ shū
bù shū
huì shū
⒈ 晋王湛兄弟,宗族皆以为痴。参阅南朝宋刘义庆《世说新语·赏誉》。
引武帝 ( 司马炎 )每见湛兄子王济,常调之曰:“卿家痴叔死未?”
后济渐得湛实,因答曰:“臣叔不痴。”
并推其才在山涛以下, 魏舒以上。 湛于是显名。见《晋书·王湛传》。后用以为典。 唐杜牧《使回枉唐州崔司马诗兼寄四韵因和》:“痴叔去时还读《易》, 仲容多兴索衔杯。”
晋代王济之叔王湛。王湛有才德,人皆不知而以为痴。王济尝与其论《周易》,湛剖析精妙,且有奇趣。武帝亦以湛为痴,每见济,辄调侃问其痴叔死否。王济答以王湛并不痴,并推崇其才在山涛以下,魏舒以上。王湛因而闻名。见《晋书.卷七五.王湛传》。
痴chī(1)(形)傻;愚笨。(2)(形)极度迷恋某人或某种事物。(3)(形)〈方〉由于某种事物影响变傻了的;精神失常。
叔读音:shū叔shū(1)本义:(动)拾取。(名)(2)叔父;父亲的弟弟。(3)称呼跟父亲辈分相同而年纪较小的男子:表~。(4)丈夫的弟弟;小叔子:~嫂。(5)在弟兄排行次序里代表第三:伯仲~季。