chī chē
chī mó
chī qíng
chī gǔ
chī xiàn
chī yú
chī zhuō
chī hái
chī wù
chī lóng
chī zhuó
chī yū
chī xiǎo
chī shuǎ
chī kàn
chī huò
chī ér
chī lǎn
chī féi
chī yǔ
chī qián
chī bìng
chī ái
chī lì
chī dǎo
chī liàn
chī jiàn
chī fú
chī yíng
chī zi
chī wàng
chī dāi
chī dù
chī xīn
chī rén
chī fēng
chī chóng
chī yún
chī wàng
chī kuáng
chī qiú
chī mí
chī fù
chī dìng
chī pǐ
chī hàn
chī zuì
chī dāi
chī zuò
chī shǎ
chī hún
chī wán
chī hān
chī jì
chī xiǎng
chī huà
chī chuáng
chī lóng
chī niàn
chī xiào
chī tóu
chī zhǒng
chī guǐ
chī tū
chī kè
chī jué
chī zhǎng
chī shuǐ
chī dùn
chī zhì
chī zhèng
chī mèng
chī dù
chī bèn
chī shū
qiáng wán
shū wán
mí wán
xí wán
hūn wán
zhì wán
pí wán
hàn wán
bì wán
dǔ wán
cū wán
dí wán
dùn wán
nú wán
chǔn wán
ruǎn wán
yín wán
tóng wán
gěng wán
tǔ wán
hān wán
chī wán
yú wán
míng wán
chěng wán
cū wán
dìng wán
jiān wán
jiāo wán
jiān wán
xiōng wán
chén wán
guǎng wán
dùn wán
shì wán
biān wán
ào wán
cūn wán
diāo wán
⒈ 亦作“痴顽”。
⒉ 谓藏拙,不合流俗。
引唐王建《昭应官舍》诗:“痴顽终日羡人閒,却喜因官得近山。”
宋陆游《杂感》诗之二:“古言忍字似而非,独有痴顽二字奇。”
⒊ 愚蠢顽劣;愚蠢无知。有时亦用作谦词。
引元杨显之《酷寒亭》第一折:“大姐,孩儿痴顽,待打时你駡几句,待駡时你处分咱。”
明谢肇淛《五杂俎·物部一》:“蝇最痴顽,无毒牙利嘴,而其搅人尤甚。”
《红楼梦》第一回:“弟子愚浊,不能洞悉明白,若蒙大开痴顽,备细一闻,弟子则洗耳諦听。”
痴愚顽固。
痴chī(1)(形)傻;愚笨。(2)(形)极度迷恋某人或某种事物。(3)(形)〈方〉由于某种事物影响变傻了的;精神失常。
顽读音:wán顽wán(1)(动)(基本义)不驯服:~固。(2)(形)愚蠢无知:愚~。(3)(形)不容易开导或制伏;固执:~石|冥~不灵。(4)(形)顽皮:~童|刁~。(5)同“玩”。