yě yíng
yě dù
yě diàn
yě zūn
yě gē
yě sī
yě hè
yě fù
yě ǒu
yě jú
yě liáo
yě cǎo
yě ní
yě hěn
yě wài
yě pó
yě tún
yě jī
yě lǐ
yě tǐng
yě guǎn
yě méng
yě shēng
yě nǚ
yě suī
yě wěi
yě shè
yě mù
yě diào
yě xìng
yě xīn
yě zhuó
yě yíng
yě kuàng
yé ba
yě kuàng
yě kuì
yě chuī
yě qié
yě ào
yě xiǎng
yě jiàn
yě fū
yě qìng
yě àn
yě cái
yě hè
yě mēn
yě é
yě nà
yě yù
yě shǐ
yě páo
yě sī
yě rén
yě jī
yě hòu
yě huì
yě kuí
yě tián
yě mán
yě sù
yě fēi
yě lù
yě lín
yě fēn
yě hú
yě yā
yě māo
yě shí
yě huà
yě lǐ
yě jī
yě zhòng
yě rǎng
yě hòu
yě jìn
yě jī
yě hé
yě shù
yě wù
yě mào
yě xiàn
yě niàng
yě mù
yě guǐ
yě gǔ
yě zhàn
yě tíng
yě zhàng
yě chuī
yě fú
yě yàn
yě qī
yě diàn
yě hāo
yě yú
yě qí
yě cài
yě huā
yě lù
yě jiàn
yě qì
yě shǐ
yě lǜ
yě lǘ
yě shū
yě gě
yě mǎ
yě lú
yě zhuàn
yě lǎo
yě fǎng
yě shí
yě huǒ
yě fāng
yě shǎng
yě sǒu
yě yì
yě pǐ
yě hū
yě shòu
yě sì
yě jì
yě gē
yě lòu
yě qǔ
yě jiōng
yě mín
yě jì
yě bó
yě niú
yě pào
yě jiān
yě lù
yě huāng
yě chàng
yě qíng
yě fāng
yě fàn
yě yān
yě xiàn
yě zhǔ
yě mài
yě mí
yě chā
yě cái
yě zhì
yě shēng
yě fú
yě shèng
yě qín
yě mǎng
yě miào
yě màn
yě zhì
yě biàn
yě shēng
yě jū
yě shì
yě bù
yě jìng
yě hé
yě sù
yě ài
yě yàn
yě yún
yě fù
yě cán
yě huā
yě diào
yě yuān
yě pǔ
yě cǎi
yě zào
yě cāo
yě tǎn
yě diàn
yě dì
yě dào
yě yǎn
yě bǐ
yě kè
yě méng
yě fàng
yě zhào
liè tíng
tái tíng
fén tíng
lǚ tíng
jīn tíng
xī tíng
gǎng tíng
hóng tíng
yě tíng
sān tíng
yóu tíng
yún tíng
wú tíng
xīn tíng
shū tíng
kē tíng
hú tíng
mèng tíng
chì tíng
fēng tíng
bào tíng
hún tíng
guān tíng
kè tíng
duǎn tíng
xiāng tíng
hú tíng
jǐng tíng
gōng tíng
chá tíng
luó tíng
bēi tíng
gū tíng
liáng tíng
zhǎng tíng
liáng tíng
chí tíng
zhú tíng
gǎng tíng
huà tíng
chēng tíng
jì tíng
yún tíng
shí tíng
yàn tíng
qí tíng
lú tíng
lán tíng
shì tíng
zǐ tíng
róng tíng
jiǎo tíng
qiū tíng
lí tíng
shān tíng
luó tíng
zhì tíng
màn tíng
xiè tíng
yù tíng
jiǎng tíng
biān tíng
jiē tíng
kǎo tíng
xiāng tíng
méi tíng
lǘ tíng
yuán tíng
sòng tíng
shuǐ tíng
lú tíng
jǐn tíng
bà tíng
tiáo tíng
rú tíng
mù tíng
zhāng tíng
⒈ 野外供人休息的亭子。
引《后汉书·郭伋传》:“﹝伋﹞遂止于野亭,须期乃入。”
宋陆游《有客》诗:“有客南山至,相携饭野亭。”
清厉鹗《冬日移寓葭白斋中诗》之二:“闭门清寂如野亭,四壁铅槧栖餘馨。”
野(1)(名)野外:~地|~外。(2)(名)界限:视~。(3)(名)指不当政的地位:在~|下~。(4)(形)不是人所饲养或培植的(动物或植物):~花|~草|~兽。(5)(形)蛮横不讲理;粗鲁没礼貌:~蛮|粗~|撒~。(6)(形)不受约束:~性|玩~了。
亭读音:tíng亭tíng(1)(名)本义:盖在路旁或花园里供人休息用的建筑物;大多有顶无墙:盖在路旁或花园里供人休息用的建筑物;大多有顶无墙(2)形状像亭子的小房子:书~|岗~。(3)适中;均匀:~午。