líng kōng
líng céng
líng tiǎn
líng xiāo
líng zhì
líng cù
líng chén
líng yīn
líng wù
líng xuě
líng tà
líng bī
líng huì
líng jīng
líng xùn
líng liè
líng rǔ
líng xiǎo
líng xiāo
líng kuài
líng liè
líng xié
líng yún
líng cǎn
líng chuō
líng líng
líng luò
líng zāi
líng yuè
líng bèng
líng ōu
líng tū
líng miè
líng zá
líng guǐ
líng sī
líng lì
líng shì
líng bào
líng fàn
líng chái
líng gòu
líng gù
líng yí
líng luàn
líng bō
líng jià
líng wǔ
líng huài
líng jià
líng shuò
líng sī
líng tì
líng qī
líng jiè
líng bìn
líng yǎn
líng yǔ
líng jié
líng dàn
líng jié
líng zhuī
líng chē
líng hán
líng rén
líng kuà
líng dōng
líng nüè
líng lì
líng shàng
líng dǎo
líng jù
líng mó
líng wēi
líng jīng
líng shàng
líng miè
líng jiàn
líng jiàn
líng suì
líng ào
líng bìng
líng cuò
líng zào
líng lì
líng duó
líng xiāo
líng chuáng
líng chuō
líng jiāng
líng shuāng
líng jìn
líng chú
líng yān
líng téng
líng lì
líng děng
líng lì
líng chuáng
líng màn
líng ào
líng kuī
líng xū
líng jìng
líng yuè
líng báo
líng zhù
líng chí
líng liè
líng duó
líng jiàn
líng hū
líng jí
líng mài
líng chí
líng yā
líng fēi
líng yǎn
líng rǎo
líng shuò
líng cháo
líng lì
líng jiǒng
líng fēng
líng sàn
líng shé
⒈ 凌辱责骂。有苛求或斤斤分辨之意。
引《庄子·徐无鬼》:“知士无思虑之变则不乐,辩士无谈説之序则不乐,察士无凌誶之事则不乐,皆囿於物者也。”
明归有光《送王汝康会试序》:“宽者废弛而自纵,而严者凌誶尽察而无所容。”
章炳麟《文学说例》:“辩士凌誶,固非韵文所能检柙矣。”
⒉ 淩誶:凌辱责骂。凌,一本作“凌”。
引《庄子·徐无鬼》:“察士无凌誶之事,则不乐。”
凌líng(1)(动)侵犯;欺侮:~辱|盛气~人。(2)(动)逼近:~晨。(3)(动)升高;在空中:~空|~云|~霄。(4)(Línɡ)姓。凌líng(名)〈方〉冰(多指块或锥状的):冰~。
谇读音:suì谇suì(1)(动)斥责;责骂。(2)(动)谏诤;直言规劝。