líng fàn
líng rǎo
líng guǐ
líng sàn
líng děng
líng fēi
líng chuō
líng shì
líng hán
líng yí
líng gòu
líng yīn
líng cháo
líng kuà
líng zá
líng ào
líng lì
líng kuī
líng bìng
líng lì
líng chuáng
líng jiàn
líng chí
líng tiǎn
líng gù
líng jīng
líng màn
líng kuài
líng liè
líng ōu
líng huài
líng miè
líng fēng
líng lì
líng lì
líng wù
líng báo
líng céng
líng yǎn
líng jìng
líng sī
líng chú
líng duó
líng zhì
líng jiè
líng yǔ
líng liè
líng xū
líng nüè
líng miè
líng xùn
líng xiāo
líng luò
líng chē
líng bèng
líng cuò
líng dǎo
líng wǔ
líng xiāo
líng xiāo
líng bī
líng shuò
líng tū
líng jí
líng dōng
líng wēi
líng zhù
líng chuō
líng yā
líng bìn
líng bào
líng jiàn
líng rén
líng jià
líng mài
líng luàn
líng huì
líng shàng
líng xiǎo
líng xuě
líng liè
líng xié
líng líng
líng suì
líng jià
líng chí
líng qī
líng chén
líng yún
líng mó
líng sī
líng yān
líng lì
líng bō
líng shuò
líng chuáng
líng zāi
líng shé
líng hū
líng téng
líng cǎn
líng jiāng
líng tì
líng jìn
líng zào
líng cù
líng yuè
líng rǔ
líng tà
líng ào
líng yǎn
líng chái
líng jiàn
líng jīng
líng shàng
líng shuāng
líng yuè
líng zhuī
líng jiǒng
líng jié
líng duó
líng kōng
líng dàn
líng jié
líng lì
líng jù
⒈ 欺凌;摧折。
引唐柳宗元《憎王孙文》:“山之小草木,必凌挫折挽,使之瘁然后已。”
《旧唐书·裴度传》:“时诸道兵皆有中使监阵,进退不由主将,战胜则先使献捷,偶创则凌挫百端。”
宋苏轼《次韵子由柳湖感物》:“胡为讥评不少借,生意凌挫难为繁。”
凌líng(1)(动)侵犯;欺侮:~辱|盛气~人。(2)(动)逼近:~晨。(3)(动)升高;在空中:~空|~云|~霄。(4)(Línɡ)姓。凌líng(名)〈方〉冰(多指块或锥状的):冰~。
挫读音:cuò挫cuò(1)(动)进行不顺利:~折。(2)(动)压下、降低:~敌人的锐气;长自己的威风。