pán tū
wā tū
duò tū
líng tū
gāo tū
hū tū
chāo tū
wù tū
wù tū
cuàn tū
mǐ tū
chù tū
hú tū
piào tū
dàng tū
bō tū
chuǎng tū
yān tū
hé tū
jìn tū
huá tū
pái tū
dì tū
gǔ tū
chāo tū
jí tū
hěn tū
huò tū
huī tū
zhóu tū
qū tū
qīn tū
pǎo tū
qī tū
qǔ tū
dá tū
chēng tū
gǎn tū
líng tū
bī tū
huǐ tū
chēng tū
líng tū
hú tū
báo tū
pín tū
chōng tū
huī tū
mù tū
yǎo tū
páo tū
hú tū
chī tū
gū tū
bēn tū
chí tū
táng tū
xī tū
bào tū
qū tū
huì tū
lěng tū
hán tū
hàn tū
liú tū
táng tū
mò tū
dǐ tū
áo tū
hú tū
lái tū
hū tū
hài tū
piāo tū
qī tū
dǐ tū
dàng tū
wā tū
láng tū
dǐ tū
kuáng tū
mào tū
bá tū
téng tū
fú tū
shǐ tū
qí tū
qián tū
烟突yāntū
(1) 书∶烟囱
英chinney;funnel;stove pipe炉灶上排烟的管状物。
1.物質燃燒時所產生的氣狀物。《說文解字》:“煙,火氣也。”如:“炊煙”、“狼煙”。唐•王維《使至塞上詩》:“大漠孤煙直,長河落日圓。”
2.山川間像煙一樣的水氣:“雲煙”、“煙嵐”。《文選•左思•吳都賦》:“飛爓浮煙,載霞載陰。”
3.煙氣所凝結而成的黑灰,常用以製墨:“油煙”、“桐煙”、“鍋煙”。《文選•曹植•樂府詩》:“墨出青松煙,筆出狡兔翰。”
4.特指鴉片:“煙土”、“大煙”、“抽大煙”。
5.通“菸”。
突读音:tū突tū(1)(副)本义:猝然;突然。(2)(动)猛冲:~围|~进。(3)(副)突然:~增|~减。(4)(形)高于周围:~出。(5)(名)古代灶旁突起的出烟火口;相当于现在的烟筒:灶~。