táng shì
táng rén
táng yáo
táng shū
táng gòng
táng sāi
táng wén
táng zǐ
táng yīn
táng zhuāng
táng shǔ
táng sì
táng yīn
táng táng
táng sēng
táng pǔ
táng gōng
táng huáng
táng nián
táng shān
táng tū
táng mào
táng huā
táng bēi
táng jiào
táng dì
táng ní
táng tī
táng juān
táng yú
táng tǐ
táng bì
wā tū
gǎn tū
líng tū
liú tū
bō tū
hěn tū
pǎo tū
lěng tū
láng tū
pán tū
dàng tū
táng tū
chēng tū
chōng tū
báo tū
huò tū
mù tū
chí tū
huī tū
dá tū
fú tū
qū tū
dǐ tū
hàn tū
chēng tū
chù tū
jìn tū
hū tū
gǔ tū
yān tū
líng tū
chuǎng tū
qīn tū
hū tū
téng tū
kuáng tū
huī tū
bī tū
bá tū
pín tū
gū tū
hú tū
mào tū
mǐ tū
bào tū
dì tū
hú tū
qī tū
piāo tū
duò tū
hài tū
hán tū
wù tū
hú tū
qī tū
huì tū
shǐ tū
chī tū
qū tū
cuàn tū
táng tū
qián tū
áo tū
piào tū
hé tū
pái tū
chāo tū
páo tū
qí tū
zhóu tū
dǐ tū
hú tū
wù tū
jí tū
huǐ tū
wā tū
dàng tū
huá tū
dǐ tū
gāo tū
yǎo tū
líng tū
bēn tū
chāo tū
xī tū
mò tū
qǔ tū
lái tū
唐突tángtū
(1)冒犯;亵渎
例你是阮胡子,如何也来与祭;唐突先师,玷辱斯文。——孔尚任《桃花扇》英brusque;offensive;be bumptions and sudden;rude⒈ 横冲直撞;乱闯。
引《诗·小雅·渐渐之石》“有豕白蹢,烝涉波矣” 汉郑玄笺:“豕之性能水,又唐突难禁制。”
⒉ 冒犯;亵渎。
引《后汉书·孔融传》:“融为九列,不遵朝仪,秃巾微行,唐突宫掖。”
唐高适《同观陈十六史兴碑》诗:“西晋何披猖, 五胡相唐突。”
清孔尚任《桃花扇·哄丁》:“你是阮鬍子,如何也来与祭;唐突先师,玷辱斯文。”
周而复《上海的早晨》第三部三三:“他跨了一步,踌躇地停了下来,感到忽然把韩云程拉住,显得有点儿唐突。”
触犯、抵触。《后汉书.卷七○.孔融传》:「又融为九列,不遵朝仪,秃巾微行,唐突宫掖。」元.关汉卿《蝴蝶梦.第二折》:「见銮舆,便唐突。」也作「搪突」。
唐táng(1)(形)(言谈)虚夸:~大无验。(2)(形)空;徒然:功不~捐(功夫不白费)。(3)(名)传说中的朝代名;尧所建。(4)(名)唐朝。(5)(名)后唐。(6)(名)姓。
突读音:tū突tū(1)(副)本义:猝然;突然。(2)(动)猛冲:~围|~进。(3)(副)突然:~增|~减。(4)(形)高于周围:~出。(5)(名)古代灶旁突起的出烟火口;相当于现在的烟筒:灶~。