tíng fèi
tíng tóng
tíng chuán
tíng zhù
tíng zhěn
tíng nà
tíng chuò
tíng yè
tíng dang
tíng shī
tíng nán
tíng jī
tíng níng
tíng jué
tíng zhàng
tíng wù
tíng qǐn
tíng huǒ
tíng yùn
tíng bǐ
tíng lì
tíng bǎn
tíng fàng
tíng jìn
tíng shǒu
tíng kè
tíng biān
tíng xīn
tíng jīng
tíng luò
tíng zhàn
tíng kè
tíng tíng
tíng yǐn
tíng bù
tíng zhí
tíng háng
tíng gōng
tíng gē
tíng xī
tíng mián
tíng bǎn
tíng liú
tíng bō
tíng jiù
tíng xiē
tíng yún
tíng liáo
tíng zhì
tíng dāng
tíng dú
tíng zhǐ
tíng miǎn
tíng jū
tíng jī
tíng fēi
tíng huǎn
tíng biǎo
tíng zhuì
tíng lǚ
tíng bà
tíng kān
tíng xù
tíng duì
tíng kào
tíng cáng
tíng gé
tíng bēi
tíng sàng
tíng zhū
tíng xué
tíng pái
tíng líng
tíng fú
tíng yún
tíng huǒ
tíng yū
tíng bó
tíng yáo
tíng jià
tíng jiě
tíng bó
tíng chù
tíng sī
tíng bàn
tíng jīng
tíng chǎn
tíng jǐng
tíng tuǒ
⒈ 枝叶分披覆盖貌。
引《文选·潘岳<射雉赋>》:“尔乃搫场拄翳,停僮葱翠。”
徐爰注:“停僮,翳貌也。”
停tíng(1)(动)本义:~止。(2)(动)停留:~工|~车。(3)(动)停放;停泊:~灵|~航。(4)(名)总数分成相同几分;其中一份叫一停儿:十~儿有九~儿是好的。
僮读音:tóng,zhuàng[ tóng ]1. 封建时代受奴役的未成年人:书僮。僮仆。
2. 古同“童”。