tíng fàng
tíng jū
tíng biān
tíng tuǒ
tíng liú
tíng lǚ
tíng kào
tíng wù
tíng jī
tíng lì
tíng jìn
tíng bù
tíng zhàng
tíng zhuì
tíng huǎn
tíng liáo
tíng huǒ
tíng bàn
tíng níng
tíng xīn
tíng duì
tíng dang
tíng chuò
tíng tíng
tíng yǐn
tíng bō
tíng sī
tíng xué
tíng zhàn
tíng xiē
tíng gōng
tíng qǐn
tíng huǒ
tíng pái
tíng zhù
tíng miǎn
tíng jīng
tíng zhì
tíng dāng
tíng chù
tíng xī
tíng nán
tíng jiù
tíng sàng
tíng háng
tíng shī
tíng kè
tíng jué
tíng fú
tíng bǐ
tíng dú
tíng zhū
tíng zhǐ
tíng xù
tíng zhěn
tíng nà
tíng jǐng
tíng kān
tíng gē
tíng jīng
tíng shǒu
tíng gé
tíng luò
tíng yáo
tíng tóng
tíng jī
tíng kè
tíng cáng
tíng chǎn
tíng bǎn
tíng biǎo
tíng bà
tíng fēi
tíng jiě
tíng yùn
tíng yún
tíng bǎn
tíng bēi
tíng bó
tíng mián
tíng chuán
tíng zhí
tíng jià
tíng yè
tíng yún
tíng líng
tíng bó
tíng fèi
tíng yū
耸立貌;高貌。停,通“亭 ”。
均等。
等一等;待会儿。
⒈ 耸立貌;高貌。停,通“亭”。
引《关尹子·八筹》:“草木俄茁茁,俄停停,俄萧萧。”
陈显微注:“草木茁茁而芽,亭亭而茂,萧萧而枯,皆俄然而化,可谓速矣。”
《艺文类聚》卷三五引汉蔡邕《青衣赋》:“停停沟侧,噭噭青衣。”
唐李群玉《小弟艎南游近书来》诗:“停停倚门望,瑟瑟风雨夕。”
《水浒传》第八十回:“这周昂坐在马上,停停威猛,领着右队人马,来到城边。”
⒉ 均等。
引元张国宾《合汗衫》第二折:“这个汗衫儿,婆婆,你从那脊缝儿停停的折开者。”
元武汉臣《老生儿》楔子:“老夫待将我这家私停停的分开,与我这女儿和这姪儿。”
⒊ 等一等;待会儿。
引沙汀《医生》:“停停,医生娘子弄好饭出来了。”
李文元《婚事》:“东山日头一大堆嘛,停停再说吧。”
高。即耸立。
如:「你停停再走,不要那么急呀!」