jiě tuō
bǐng tuō
jì tuō
lǎo tuō
pì tuō
mǒ tuō
gào tuō
zhèng tuō
chāo tuō
jiè tuō
bāo tuō
wǎn tuō
bǎi tuō
piē tuō
fàng tuō
ōu tuō
zǐ tuō
wán tuō
kāi tuō
lóng tuō
wǎn tuō
wàn tuō
dēng tuō
dù tuō
huá tuō
huó tuō
zòng tuō
pā tuō
zǒu tuō
diū tuō
shuǎi tuō
yǐng tuō
shū tuō
cán tuō
shuǎng tuō
tiāo tuō
huì tuō
guī tuō
sī tuō
ōu tuō
qīng tuō
bá tuō
wǎn tuō
piě tuō
kuā tuō
fā tuō
pō tuō
dùn tuō
tōng tuō
lì tuō
āi tuō
bǎi tuō
biàn tuō
hù tuō
chū tuō
tuī tuō
bǎi tuō
sǎ tuō
jù tuō
sǎ tuō
xǐ tuō
jīng tuō
kòu tuō
làn tuō
bái tuō
luò tuō
tāo tuō
lòu tuō
huá tuō
xū tuō
wù tuō
liǎo tuō
pǐn tuō
tī tuō
wáng tuō
tòu tuō
táo tuō
jiǎn tuō
hún tuō
mǎi tuō
tǐng tuō
tù tuō
sǎ tuō
diào tuō
chú tuō
miǎn tuō
bèng tuō
é tuō
pī tuō
⒈ 踢开;抛弃。
引元王实甫《西厢记》第二本第三折:“将俺那锦片也似前程蹬脱。”
元王晔《折桂令·问双渐》曲:“实丕丕兜笼富商,虚飘飘蹬脱了才郎。”
明叶宪祖《鸾鎞记·入道》:“蕊珠宫外香云合,世网从今蹬脱。”
用脚踢开。指抛掉、甩脱。
1.腿和脚向脚底的方向用力:~水车。~三轮儿。
2.踩;踏:~在窗台上擦玻璃。
3.穿(鞋、裤子等):脚~长筒靴。~上裤子。
脱读音:tuō脱tuō(1)(动)本义:肉去皮。(2)(动)(皮肤、毛发等)脱落:~发|~毛。(3)(动)取下;除去:~帽|~鞋。(4)(动)脱离:~党|~水。(5)漏掉(文字):这一行里~了三个字。(6)(形)〈书〉轻慢。(7)(连)〈书〉倘若;或许:~有遗漏;必致误事。(8)姓。