zhèng tuō
huá tuō
jiǎn tuō
bāo tuō
tù tuō
chú tuō
sǎ tuō
wán tuō
ōu tuō
chū tuō
tāo tuō
lǎo tuō
kòu tuō
tī tuō
wàn tuō
dēng tuō
liǎo tuō
tòu tuō
fàng tuō
biàn tuō
luò tuō
wǎn tuō
sī tuō
wáng tuō
bèng tuō
pā tuō
tǐng tuō
dù tuō
shuǎi tuō
ōu tuō
lì tuō
lòu tuō
bá tuō
bái tuō
diào tuō
jīng tuō
tuī tuō
làn tuō
sǎ tuō
hún tuō
bǎi tuō
pǐn tuō
mǎi tuō
zǒu tuō
jiè tuō
pō tuō
fā tuō
huá tuō
cán tuō
bǎi tuō
huó tuō
tōng tuō
zòng tuō
miǎn tuō
wǎn tuō
jì tuō
qīng tuō
diū tuō
sǎ tuō
gào tuō
hù tuō
pì tuō
āi tuō
zǐ tuō
xǐ tuō
pī tuō
táo tuō
jù tuō
piě tuō
mǒ tuō
huì tuō
bǐng tuō
wǎn tuō
bǎi tuō
yǐng tuō
shū tuō
jiě tuō
é tuō
dùn tuō
kāi tuō
tiāo tuō
xū tuō
kuā tuō
lóng tuō
wù tuō
shuǎng tuō
guī tuō
chāo tuō
piē tuō
⒈ 挥脱,摔脱。
引《警世通言·宋太祖千里送京娘》:“公子那里肯依,一手攦脱了京娘,奔至柳树下,解了赤麒麟,跃上鞍轡,如飞而去。”
《醒世恒言·一文钱小隙造奇冤》:“这些家人媳妇,见家主走了,各要攦脱逃走,一路揪扭打将出来。”
摆脱。
1. 折断:“攦工倕之指,而天下始人有其巧矣。”
2. 扭转。
3. 击。
脱读音:tuō脱tuō(1)(动)本义:肉去皮。(2)(动)(皮肤、毛发等)脱落:~发|~毛。(3)(动)取下;除去:~帽|~鞋。(4)(动)脱离:~党|~水。(5)漏掉(文字):这一行里~了三个字。(6)(形)〈书〉轻慢。(7)(连)〈书〉倘若;或许:~有遗漏;必致误事。(8)姓。