jiān tāng
jiān yán
jiān diǎn
jiān zhì
jiān xiāo
jiān náo
jiān chá
jiān mí
jiān bing
jiān lèi
jiān zhēng
jiān fèi
jiān pò
jiān jué
jiān cù
jiān áo
jiān hé
jiān róng
jiān áo
jiān fú
jiān cuì
jiān mǐ
jiān mí
jiān fán
jiān rǎo
jiān yào
jiān duī
jiān jiān
jiān dòu
jiān bī
jiān qíng
jiān mà
jiān diào
jiān shuò
jiān jī
jiān fǎ
jiān jì
jiān cù
jiān chǎo
jiān dēng
jiān shuò
jiān zhuó
jiān pēng
jiān fū
jiān xīn
jiān dū
jiān guō
mài bǐng
qū bǐng
chuí bǐng
lǜ bǐng
huán bǐng
huán bǐng
zǎo bǐng
hú bǐng
miàn bǐng
dàn bǐng
báo bǐng
fān bǐng
kǎo bǐng
jīng bǐng
hú bǐng
bái bǐng
zhǔ bǐng
huàn bǐng
gěng bǐng
xiāng bǐng
lào bǐng
shuǐ bǐng
tāng bǐng
xíng bǐng
liáng bǐng
zǐ bǐng
gāo bǐng
dào bǐng
shuō bǐng
lóng bǐng
fèng bǐng
lú bǐng
jiāng bǐng
ròu bǐng
yā bǐng
má bǐng
mài bǐng
xiē bǐng
fó bǐng
zhēng bǐng
suǐ bǐng
jú bǐng
shì bǐng
mì bǐng
liè bǐng
dòu bǐng
kuǎ bǐng
dà bǐng
yín bǐng
shāo bing
yàn bǐng
guāng bǐng
yú bǐng
shuō bǐng
jīn bǐng
suǒ bǐng
huà bǐng
yuè bǐng
jiān bing
yóu bǐng
juǎn bǐng
rǔ bǐng
kū bǐng
tiě bǐng
cuì bǐng
yuán bǐng
bǎi bǐng
pó bǐng
guō bing
chuī bǐng
煎餅jiānbǐng
(1) 糊(.好工具)状的高梁、小麦等在鏊子上烙熟的饼
英thin pancake made of millet flour,etc.⒈ 在鏊子上摊匀烙熟的饼。多用调成糊状的高粱、小麦面或小米面作原料。
引南朝梁宗懔《荆楚岁时记》:“正月七日为人日……北人此日食煎饼于庭中。”
唐段成式《酉阳杂俎·诺皋记下》:“﹝惠恪﹞好客,往来多依之。尝夜会寺僧十餘,设煎饼。”
沉西蒙《南征北战》第二章:“满脸喜悦的赵大娘正在中间房里摊煎饼。”
用面粉与水调成稠糊状,在平底锅中摊成薄饼,煎而食之,称为「煎饼」。
煎jiān(1)(动)烹饪方法;锅里放少量的油;加热后;把食物放进去使表面变成黄色:~鱼|~豆腐。(2)(动)把东西放在水里煮;使所含的成分进入水中:~茶|~药。(3)(量)中药煎汁的次数:头~|二~|这病吃一~药就好。
饼读音:bǐng饼bǐng(1)(名)泛称烤熟或蒸熟的面食;形状大多扁而圆:月~|烧~。(2)(名)(~儿)形体像饼的东西:铁~|豆~|柿~儿。