shuāng gōng
shuāng é
shuāng jīn
shuāng jié
shuāng fèng
shuāng guī
shuāng quán
shuāng yú
shuāng móu
shuāng shà
shuāng shēng
shuāng qī
shuāng shù
shuāng gōu
shuāng wān
shuāng shū
shuāng chèng
shuāng jiè
shuāng táng
shuāng miào
shuāng jǐng
shuāng guì
shuāng yì
shuāng xiù
shuāng zhēn
shuāng xī
shuāng lín
shuāng yuè
shuāng zhēn
shuāng biān
shuāng huán
shuāng bì
shuāng gàng
shuāng luó
shuāng nán
shuāng gǎng
shuāng ruǐ
shuāng bìn
shuāng yǎn
shuāng xī
shuāng shé
shuāng fēi
shuāng shuāng
shuāng diào
shuāng suō
shuāng jù
shuāng shēng
shuāng liào
shuāng tāi
shuāng shù
shuāng bǐ
shuāng zuǒ
shuāng zhù
shuāng gān
shuāng huán
shuāng fèng
shuāng yǔ
shuāng lián
shuāng rù
shuāng yíng
shuāng měi
shuāng huáng
shuāng kuǎn
shuāng fāng
shuāng zhū
shuāng chóng
shuāng dàng
shuāng zhòu
shuāng guǐ
shuāng què
shuāng dāo
shuāng xīng
shuāng é
shuāng wěi
shuāng tiāo
shuāng míng
shuāng yuān
shuāng mù
shuāng qiǎng
shuāng xiǎng
shuāng máo
shuāng lù
shuāng liú
shuāng tóng
shuāng qīng
shuāng méi
shuāng jiǎo
shuāng lǐ
shuāng shǒu
shuāng wén
shuāng tái
shuāng liǎn
shuāng jiān
shuāng zuò
shuāng chán
shuāng bì
shuāng mén
shuāng xìng
shuāng yù
shuāng lóng
shuāng xǐ
shuāng shèng
shuāng gōu
shuāng fú
shuāng jiāo
shuāng guān
shuāng xiáo
shuāng dǎ
shuāng chéng
yān huán
tuí huán
gāo huán
qiáo huán
é huán
xiǎo huán
fēng huán
diǎn huán
gōng huán
jì huán
jiāo huán
wù huán
cuì huán
qīng huán
shuāng huán
hé huán
yù huán
bìn huán
cháng huán
lǜ huán
yā huan
chán huán
yún huán
yǎ huán
dī huán
yà huán
huā huán
é huán
dài huán
chú huán
yā huán
liǔ huán
⒈ 古代年轻女子的两个环形发髻。
引唐白居易《续古诗》之五:“窈窕双鬟女,容德俱如玉。”
宋陆游《春愁曲》:“蜀姬双鬟婭姹娇,醉看恐是海棠妖。”
清王士禛《池北偶谈·谈异四·濮州女子》:“有双鬟女子立道旁树下,絶色也。”
⒉ 借指少女。
引宋王安石《仲元女孙》诗:“双鬟嬉戯我庭除,争挽新花比綉襦。”
⒊ 指婢女。
引明唐寅《踏莎行·闺情》词:“急唤双鬟,为儂攀折,南枝欲寄凭谁达。”
⒋ 指千金高价。
引语本汉辛延年《羽林郎》诗:“胡姬年十五,春日独当壚……两鬟何窈窕,一世良所无。一鬟五百万,两鬟千万餘。”
唐杜牧《张好好》诗序:“好好年十三,始以善歌来乐籍中……后二岁,为沉著作述师以双鬟纳之。”
旧时女童于头的两侧梳双发髻,因此以双鬟作为女童的代称。
双shuāng(1)本义:(形)一对;两个(多为对称的;跟“单”相对):(形)一对;两个(多为对称的;跟“单”相对)(2)(名)用于成对的东西:买~袜子。(3)(形)偶数的(跟“单”相对):~号。(4)(形)加倍的:~料|~份。(5)姓。
鬟读音:huán鬟huán(名)古代妇女梳的环形的发结。