shuāng xī
shuāng kuǎn
shuāng bì
shuāng chéng
shuāng gōng
shuāng wén
shuāng zhù
shuāng yǔ
shuāng liú
shuāng mén
shuāng dàng
shuāng bì
shuāng shèng
shuāng shēng
shuāng quán
shuāng ruǐ
shuāng shǒu
shuāng jù
shuāng tái
shuāng rù
shuāng gǎng
shuāng dāo
shuāng shū
shuāng xǐ
shuāng què
shuāng xī
shuāng jiān
shuāng móu
shuāng fāng
shuāng méi
shuāng é
shuāng qī
shuāng xiù
shuāng lín
shuāng gān
shuāng xīng
shuāng yì
shuāng táng
shuāng miào
shuāng wān
shuāng shēng
shuāng qīng
shuāng yuān
shuāng fēi
shuāng liào
shuāng xiǎng
shuāng lóng
shuāng jiǎo
shuāng xìng
shuāng jié
shuāng xiáo
shuāng yú
shuāng gàng
shuāng zhēn
shuāng shuāng
shuāng fèng
shuāng wěi
shuāng zhēn
shuāng lǐ
shuāng shà
shuāng jiāo
shuāng shù
shuāng huán
shuāng chèng
shuāng zuò
shuāng suō
shuāng lián
shuāng biān
shuāng lù
shuāng yǎn
shuāng liǎn
shuāng bìn
shuāng luó
shuāng dǎ
shuāng měi
shuāng chán
shuāng yuè
shuāng gōu
shuāng gōu
shuāng fú
shuāng shù
shuāng qiǎng
shuāng guì
shuāng fèng
shuāng shé
shuāng nán
shuāng yù
shuāng jǐng
shuāng tāi
shuāng bǐ
shuāng jīn
shuāng mù
shuāng jiè
shuāng guǐ
shuāng huán
shuāng guān
shuāng yíng
shuāng zhū
shuāng míng
shuāng chóng
shuāng tiāo
shuāng zhòu
shuāng guī
shuāng zuǒ
shuāng máo
shuāng huáng
shuāng diào
shuāng tóng
shuāng é
⒈ 两只水鸟;两只野鸭。
引汉扬雄《解嘲》:“譬若江湖之崖,渤澥之岛,乘雁集不为之多,双鳧飞不为之少。”
宋黄庭坚《次韵清水岩》:“双鳧能来游,俗子跡可扫。”
元虞集《苏武慢》词:“乘雁双鳧,断芦漂苇,身在画图秋晚。”
⒉ 《后汉书·方术传上·王乔》:“王乔者, 河东人也。 显宗世,为叶令。
引乔有神术,每月朔望,常自县诣臺朝。帝怪其来数,而不见车骑,密令太史伺望之。言其临至,輒有双鳧从东南飞来。於是候鳧至,举罗张之,但得一隻舃焉。乃詔尚方诊视,则四年中所赐尚书官属履也。”
后用为地方官的故实。 唐徐凝《送李补阙归朝》诗:“駟马归咸秦。双鳧出海门。”
宋苏轼《次韵陈海州书怀》:“酒醒却忆儿童事,长恨双鳧去莫攀。”
元无名氏《碧桃花》第一折:“现如今拥双鳧做宰臣,许下我五花誥为县君。”
双shuāng(1)本义:(形)一对;两个(多为对称的;跟“单”相对):(形)一对;两个(多为对称的;跟“单”相对)(2)(名)用于成对的东西:买~袜子。(3)(形)偶数的(跟“单”相对):~号。(4)(形)加倍的:~料|~份。(5)姓。
凫读音:fú凫fú(1)(名)水鸟名;俗叫“野鸭”;形状像鸭子;雄的头部绿色;背部黑褐色;雌的黑褐色常群游湖泊中;能飞。肉味鲜美。(2)(名)〈方〉同“浮(3)(名)”:~水。