yín chàng
yín qióng
yín qiè
yín wán
yín míng
yín xiǎng
yín sòng
yín guān
yín shǎng
yín xiù
yín zhòu
yín niǎo
yín hún
yín xīng
yín bǐ
yín yǒng
yín jiān
yín nòng
yín jí
yín ōu
yín náo
yín bài
yín gē
yín zhài
yín gǎo
yín yǒng
yín tà
yín gǔ
yín wán
yín shēn
yín fēng
yín duàn
yín hǒu
yín chuāng
yín biān
yín shí
yín xí
yín jiào
yín méng
yín zhóu
yín é
yín jiān
yín qióng
yín sòng
yín shēng
yín jiāng
yín yín
yín cháo
yín qióng
yín xiǎng
yín dēng
yín xiào
yín xiě
yín wèi
tán nòng
cán nòng
qīng nòng
wǔ nòng
bì nòng
bó nòng
ruó nòng
zhuǎn nòng
áo nòng
zhuā nòng
shí nòng
tiáo nòng
ào nòng
xì nòng
niān nòng
píng nòng
chī nòng
xī nòng
jià nòng
zào nòng
suō nòng
bō nòng
hái nòng
pán nòng
zuò nòng
cháo nòng
qī nòng
xiàn nòng
rào nòng
chǔ nòng
xiǎn nòng
cuō nòng
mó nòng
qí nòng
tiǎo nòng
yǎ nòng
dào nòng
dòu nòng
bào nòng
pān nòng
róu nòng
dà nòng
wán nòng
qǐ nòng
jī nòng
yín nòng
yuè nòng
bǎi nòng
zhuō nòng
tuán nong
yú nòng
wǔ nòng
yī nòng
bān nòng
jiǎo nòng
zuò nòng
chuō nòng
shān nòng
duō nòng
bǎi nòng
hǎo nòng
xiàng lòng
yú nòng
shēng nòng
lǐ nòng
āi nòng
shì nòng
hǒng nòng
hú nòng
qīng nòng
dǎo nòng
qiè nòng
wǔ nòng
liáo nòng
mì nòng
diào nòng
miào nòng
hù nong
gū nòng
tī nòng
sān nòng
cuān nong
fàn nòng
dòu nong
xiā nòng
hū nòng
duǎn nòng
mǎi nòng
shǎng nòng
niǎn nòng
zhān nòng
shì nòng
mó nòng
gǔ nong
bǎ nòng
tiǎn nòng
yán nòng
bō nòng
lǐ lòng
duō nòng
cāo nòng
bǒ nòng
huà nòng
xuè nòng
ào nòng
zhuān nòng
tuán nong
dǎo nòng
mí nòng
mài nong
jiǔ nòng
tào nòng
chěng nòng
wǔ nòng
fān nòng
bān nòng
yé nòng
cuàn nòng
fǔ nòng
kū nòng
shān nòng
huī nòng
biān nòng
chuī nòng
míng nòng
niē nong
xuàn nòng
biàn nòng
cuō nòng
gàn nòng
⒈ 吟唱;吟咏。
引唐陈子昂《修竹篇》诗:“结交嬴臺女,吟弄《升天行》。”
唐李贺《湘妃》诗:“蛮娘吟弄满寒空, 九山静緑泪花红。”
王琦注:“此言舜葬之地,惟有蛮女謳吟,声遍山谷。”
清韩菼《送砺岩洗马移家石公山次悔庵韵》:“此时风月从吟弄,幸惠新诗并起予。”
清梅曾亮《<柏枧山房诗集>自序》:“少好吟弄,长多坎軻,凡为悲欢,萃此楮墨。”
吟yín(1)(动)吟咏:~诗|~颂|~唱。(2)(名)古典诗歌的一种名称:《秦妇~》。
弄读音:nòng,lòng[ nòng ]1. 玩耍,把玩:摆弄。玩弄。弄臣(帝王所亲近狎昵的臣子)。弄潮儿。戏弄。弄瓦(“瓦”是原始的纺锤,古代把它给女孩子玩,意为生女儿)。弄璋(“璋”是一种玉器,古代把它给男孩子玩。意为生儿子)。
2. 做,干:弄假成真。弄明白。
3. 设法取得:弄点钱花。
4. 搅扰:这事弄得人心惶惶。
5. 耍,炫耀:搔首弄姿。
6. 不正当地使用:弄权。弄手段。捉弄。
7. 奏乐或乐曲的一段、一章:弄琴。梅花三弄。
8. 古代百戏乐舞中指扮演角色或表演节目。