sòng liè
sòng yì
sòng yán
sòng niàn
sòng pèi
sòng zhèng
sòng zhòu
sòng zhòu
sòng wán
sòng měi
sòng guān
sòng chí
sòng xí
sòng shí
sòng fǎ
sòng yì
sòng shū
sòng shuō
sòng gōng
sòng zhǒu
sòng hào
sòng bài
sòng dé
sòng jì
sòng yǒng
sòng shuō
sòng xián
sòng tàn
sòng fěng
sòng dú
sòng jiǎng
sòng xián
sòng zhì
sòng lǎn
fēng yǒng
yǎ yǒng
sòng yǒng
hán yǒng
gēng yǒng
fù yǒng
xiào yǒng
gǎn yǒng
yín yǒng
shī yǒng
gē yǒng
kuāng yǒng
gū yǒng
hán yǒng
yáo yǒng
cháo yǒng
gē yǒng
yuān yǒng
zǎo yǒng
qǐ yǒng
gē yǒng
fěng yǒng
yáo yǒng
piān yǒng
jiē yǒng
ōu yǒng
yán yǒng
zuǐ yǒng
fù yǒng
zá yǒng
hàn yǒng
bā yǒng
cuì yǒng
yín yǒng
měi yǒng
wǔ yǒng
jiān yǒng
duǎn yǒng
lǎng yǒng
yàn yǒng
wú yǒng
xiàng yǒng
dǎo yǒng
tán yǒng
shǎng yǒng
yí yǒng
⒈ 见“诵咏”。亦作“诵咏”。
⒉ 诵读吟咏。
引汉应劭《风俗通·怪神·世间多有狗作变怪》:“仲舒朝服南面,诵咏经论。”
宋司马光《谢始平公以近诗一卷赐示》诗:“言《诗》何敢望商赐,幸得诵咏祛童蒙。”
清黄宗羲《姚江逸诗序》:“亦有诵咏已落四方之口,邑中反无知之者。”
⒊ 歌颂。
引《续资治通鉴·宋理宗嘉熙元年》:“其始也,搢绅之论,莫不交口诵咏,谓太平之期可蹻足而待也。”
讽诵吟咏。
诵sòng(1)(动)本义:读出声音来;念;朗读:读出声音来;念;朗读(2)(动)背诵:记~|过目成~。(3)(动)称述、述说:传~|讽~。
咏读音:yǒng咏yǒng(1)(动)本义:唱;依着一定的腔调缓慢的诵读:唱;依着一定的腔调缓慢的诵读(2)(动)用诗词等来叙述:~雪|~梅|~史。