fù lù
fù cái
fù sòng
fù guī
fù quán
fù cǎi
fù shēng
fù wù
fù zhì
fù bì
fù yǔ
fù kè
fù suàn
fù mín
fù qíng
fù shī
fù yùn
fù shì
fù bǐng
fù zhí
fù xián
fù zhàng
fù shǎng
fù yáo
fù xiàn
fù zū
fù xù
fù bǐ
fù de
fù kè
fù cún
fù yín
fù gē
fù cái
fù gé
fù xìng
fù yǒng
fù shuì
fù qián
fù bì
fù sù
fù yǒu
fù diào
fù zhèng
fù yú
fù liǎn
fù zhí
fù míng
fù mìng
fù shēng
fù mì
fù xíng
fù nà
fù lǐ
fù jīn
fù jí
fù shí
fù suǒ
fù fú
fù yǒu
fù é
fù lùn
fù fēn
fù gòng
fù yì
fù gěi
wǔ yǒng
tán yǒng
yǎ yǒng
yín yǒng
fù yǒng
lǎng yǒng
qǐ yǒng
zá yǒng
sòng yǒng
bā yǒng
yuān yǒng
xiào yǒng
gū yǒng
hán yǒng
shǎng yǒng
gē yǒng
fēng yǒng
yín yǒng
gē yǒng
yàn yǒng
shī yǒng
wú yǒng
xiàng yǒng
gǎn yǒng
yí yǒng
yáo yǒng
jiān yǒng
jiē yǒng
cuì yǒng
piān yǒng
dǎo yǒng
kuāng yǒng
měi yǒng
yán yǒng
gēng yǒng
zuǐ yǒng
yáo yǒng
cháo yǒng
ōu yǒng
duǎn yǒng
fù yǒng
zǎo yǒng
gē yǒng
hàn yǒng
fěng yǒng
hán yǒng
⒈ 见“赋咏”。亦作“赋咏”。创作和吟诵诗文。
引《南史·何点传》:“清言赋咏,优游自得。”
宋张淏《云谷杂记·二赤松子》:“而往来赋咏者多引用张子房事,误矣。”
明李东阳《明故刑部郎中奚君墓志铭》:“为诗文往往有奇思,与客赋咏,值意得,恒夜分不寝。”
赋fù(1)(动)(上对下)交给:~予。(2)(名)旧指田地税:田~|~税。(3)(名)我国古代文体;盛行于汉魏六朝;是韵文和散文的综合体。(4)(动)做(诗、词):~诗一首。
咏读音:yǒng咏yǒng(1)(动)本义:唱;依着一定的腔调缓慢的诵读:唱;依着一定的腔调缓慢的诵读(2)(动)用诗词等来叙述:~雪|~梅|~史。