tǐng shī
tǐng jìn
tǐng jié
tǐng dí
tǐng jiě
tǐng zhí
tǐng shēng
tǐng zhēng
tǐng zhàng
tǐng dòng
tǐng bá
tǐng lì
tǐng zhuàng
tǐng suì
tǐng jùn
tǐng qiē
tǐng zhuān
tǐng zhì
tǐng dòng
tǐng dài
tǐng jǔ
tǐng è
tǐng yì
tǐng shí
tǐng zhuó
tǐng jié
tǐng xiǎn
tǐng xíng
tǐng gǎn
tǐng gua
tǐng qǐ
tǐng xiù
tǐng tǐng
tǐng zǐ
tǐng gǎn
tǐng zhù
tǐng chū
tǐng guān
tǐng lì
tǐng chuáng
tǐng jìn
tǐng tuō
tǐng bō
tǐng rán
tǐng shēn
tǐng guā
yǐn bá
xiǎn bá
jiǎng bá
qiān bá
shēn bá
shǎng bá
háo bá
kāi bá
jiǎn bá
jì bá
jiǒng bá
huò bá
jiàn bá
fú bá
zhū bá
tí bá
xǐ bá
tuī bá
jiào bá
jiǎng bá
jǐng bá
sǎ bá
dǎo bá
jìn bá
jùn bá
gū bá
téng bá
chāo bá
zhuó bá
cuì bá
yīng bá
xuǎn bá
sǒng bá
yǎn bá
zhuó bá
yōu bá
dēng bá
chàn bá
tiān bá
zhāo bá
qiào bá
shēng bá
shí bá
dòu bá
xīn bá
lǎng bá
lā bá
dù bá
lín bá
bāo bá
zǎo bá
yǐng bá
xùn bá
xiǎn bá
fú bá
tè bá
zhěng bá
jīng bá
gōng bá
jùn bá
jiàn bá
hóng bá
jiǎn bá
xié bá
zhēn bá
dú bá
sǒng bá
chǒng bá
juě bá
jiān bá
fù bá
jǐ bá
hè bá
jiàn bá
chōu bá
jǐng bá
èr bá
jìng bá
tóng bá
kè bá
shě bá
qí bá
qiú bá
shù bá
cǎi bá
jiǎn bá
zhí bá
qiào bá
tǐng bá
liàng bá
xuán bá
zì bá
zhǎn bá
chū bá
qīng bá
diàn bá
bù bá
shuǎng bá
xiù bá
zhēng bá
chí bá
jiù bá
jùn bá
fèn bá
hǎi bá
jī bá
jùn bá
sōu bá
biāo bá
tuò bá
xián bá
挺拔tǐngbá
(1) 直立而高耸
例挺拔的苍松英tall and straight;upright(2) 强劲有力的
例笔力.挺拔英forceful;vigorous⒈ 直立而高耸。亦形容高超出众。
引晋木华《海赋》:“又似地轴,挺拔而争迴。”
南朝梁刘勰《文心雕龙·明诗》:“袁孙已下,遂各有雕采,而辞趣一揆,莫与争雄,所以景纯《仙篇》,挺拔而为俊矣。”
唐杜甫《奉赠太常张卿垍》诗:“友于皆挺拔,公望各端倪。”
明方孝孺《王温子栗字说》:“尔毋厉外而懦中也,必也挺拔特立如雪霜之松栢,不挠不折以固其节乎!”
⒉ 刚健有力。
引《文物天地》1982年第1期:“《神策军碑》严峻挺拔略逊于《玄秘塔碑》,而笔法精练遒劲却胜《玄秘塔碑》一筹。”
直立高耸。
如:「挺拔的松树。」
1.硬而直:笔~。~立。~然屹立(坚强地直立着)。
2.伸直或凸出(身体或身体的一部分):~胸。~着脖子。
3.勉强支撑:他有病还硬~着上班。
4.特出;杰出:英~。~拔。
5.很:这花~香。他学习~努力。心里~不痛快的。
6.用于机枪。
拔读音:bá拔bá(1)(动)抽出;拽zhuài出:~刀|~牙|~草。(2)(动)吸出:~毒|~火罐。(3)(动)挑选:选~|提~。(4)(动)攻取:~据点。(5)(动)超出;高出:~尖|出类~萃。(6)(动)起动:~步|~脚|开~。(7)(动)把东西放在水里泡。