chūn tiě
sù tiē
hù tiē
dài tiē
yào tiē
xíng tiē
bǐng tiē
fǔ tiě
qǐng tiē
yán tiē
míng tiě
zhù tiē
píng tiē
shū tiē
jiǎn tiě
huà tiè
cóng tiē
yāo tiē
bǐ tiē
chū tiē
bào tiě
fú tiē
yán tiē
tái tiē
jí tiē
quán tiē
tuǒ tiē
shì tiě
lùn tiē
liù tiē
é tiē
bài tiě
tǐ tiē
guān tiē
shuō tiē
jiǎn tiē
fèng tiē
bēi tiè
dú tiē
mǐ tiē
níng tiē
yù tiē
fú tiē
bǎng tiē
jìn tiē
jiē tiě
quán tiē
qiāng tiē
jūn tiě
dān tiē
xiāng tiē
fǔ tiē
pī tiē
qián tiē
kuò tiē
jiào tiē
gēng tiě
hūn tiē
tái tiē
huí tiē
jīn tiē
fǎ tiè
xiè tiě
tián tiē
pǔ tiē
lèi tiē
shǒu tiē
bù tiē
yù tiē
wén tiē
huàn tiě
pò tiē
shú tiē
juàn tiē
jiǎ tiē
jiān tiē
mò tiē
hēi tiě
diào tiē
ān tiē
fáng tiē
quàn tiē
qiān tiē
mó tiē
rǔ tiē
dìng tiē
yù tiē
bǎng tiē
jiě tiē
cǎo tiē
níng tiē
jiǎn tiē
bàng tiē
yī tiē
lín tiè
fú tiē
jūn tiē
yǔn tiē
gù tiē
bǔ tiē
qǐng tiě
fù tiē
piào tiē
yíng tiē
gé tiē
zì tiè
jià tiē
quán tiē
⒈ 上级给下级的手令、告戒的文书;长辈对晚辈的手示或训词。
引《儒林外史》第四九回:“又发了一个諭帖,諭门下总管,叫茶厨伺候,酒席要体面些。”
《儿女英雄传》第三回:“安公子説:‘便是许久没接着老人家的諭帖了。’”
《官场现形记》第五回:“昨天已贴了諭帖,不准官亲、师爷私自弄钱。”
晓告的文帖。
谕yù(动)告诉;吩咐(旧时用于上级对下级或长辈对晚辈)。〈古〉又同‘喻’:~知|面~|上~。
帖读音:tiè,tiě,tiē[ tiē ]1. 妥适:妥帖。安帖。
2. 顺从,驯服:服帖。俯首帖耳。
3. 姓。