bǐng shēng
bǐng cuì
bǐng jù
bǐng chéng
bǐng shèng
bǐng fù
bǐng fēn
bǐng gěi
bǐng fǎ
bǐng xìng
bǐng wén
bǐng yì
bǐng gào
bǐng mìng
bǐng qǐng
bǐng cì
bǐng liào
bǐng wèi
bǐng tuō
bǐng yǎng
bǐng tǐ
bǐng zòu
bǐng suàn
bǐng jiàn
bǐng ān
bǐng dān
bǐng shuò
bǐng qì
bǐng dú
bǐng fù
bǐng cóng
bǐng huà
bǐng fú
bǐng dài
bǐng shòu
bǐng zhī
bǐng líng
bǐng táng
bǐng cāo
bǐng huǒ
bǐng cái
bǐng xiù
bǐng liáng
bǐng fù
bǐng cí
bǐng zī
bǐng xù
bǐng xué
bǐng lìng
bǐng sù
bǐng yìng
bǐng xì
bǐng dá
bǐng wèn
bǐng cí
bǐng xíng
bǐng fù
bǐng shàn
bǐng zī
bǐng qiáng
bǐng tiē
bǐng lǚ
bǐng fù
bǐng zhì
bǐng xiè
bǐng fèng
bǐng yǔ
bǐng gǔ
bǐng jiān
bǐng dù
bǐng bào
bǐng shòu
bǐng shí
bǐng kòng
bǐng shī
bǐng jiǎ
bǐng chéng
bǐng míng
níng tiē
rǔ tiē
cóng tiē
qiān tiē
yī tiē
é tiē
fáng tiē
jiǎn tiě
cǎo tiē
bù tiē
fú tiē
huí tiē
qǐng tiě
qián tiē
lín tiè
yù tiē
bǔ tiē
xíng tiē
guān tiē
gé tiē
yù tiē
shū tiē
jūn tiě
bǎng tiē
diào tiē
bài tiě
tǐ tiē
fǔ tiē
tái tiē
jiě tiē
dài tiē
jiān tiē
quán tiē
yíng tiē
mò tiē
pǔ tiē
jiào tiē
mǐ tiē
bǎng tiē
dú tiē
yán tiē
jiǎ tiē
píng tiē
jiǎn tiē
quán tiē
hūn tiē
bēi tiè
dān tiē
piào tiē
xiāng tiē
gēng tiě
fǔ tiě
hēi tiě
jí tiē
tián tiē
jìn tiē
míng tiě
bào tiě
bǐ tiē
yāo tiē
zì tiè
kuò tiē
jīn tiē
yǔn tiē
sù tiē
tái tiē
níng tiē
lùn tiē
quán tiē
fú tiē
huàn tiě
pò tiē
ān tiē
lèi tiē
jiē tiě
bǐng tiē
liù tiē
jūn tiē
fǎ tiè
shuō tiē
quàn tiē
yán tiē
juàn tiē
zhù tiē
dìng tiē
huà tiè
qǐng tiē
xiè tiě
jiǎn tiē
shǒu tiē
pī tiē
mó tiē
fèng tiē
fù tiē
yào tiē
fú tiē
chūn tiě
jià tiē
qiāng tiē
shì tiě
gù tiē
shú tiē
hù tiē
tuǒ tiē
bàng tiē
wén tiē
chū tiē
yù tiē
禀帖bǐngtiě
(1) 旧时老百姓向官府或官员向上司报告、请示的帖子
英pitition⒈ 亦作“禀帖”。旧时民众或下级呈官府的文书。
引《儒林外史》第二四回:“因把他这些话,又写了一个稟帖,稟按察使。”
《红楼梦》第一百回:“即写了禀帖,安慰了贾政。”
沈从文《泥涂》:“好把请愿禀帖送到区里去。”
梁斌《红旗谱》四十:“县长给省政府上了禀帖,说冯老兰 ‘玩忽国法,抗交税款’。”
古代下对上所有请求或报告的文书。
禀bǐng(1)(动)〈书〉禀报;禀出(向上级首长报告事情)。(2)(名)(~儿)旧时禀报的文件。(3)(动)承受:~报|~告|~帖|~白。
帖读音:tiè,tiě,tiē[ tiē ]1. 妥适:妥帖。安帖。
2. 顺从,驯服:服帖。俯首帖耳。
3. 姓。