bēi lǒng
bēi táng
bēi bǎn
bēi wén
bēi bǎng
bēi fū
bēi biǎo
bēi gōng
bēi tíng
bēi dòng
bēi tà
bēi xiàng
bēi bǎng
bēi zuò
bēi lǒng
bēi shí
bēi shǒu
bēi lèi
bēi lín
bēi bǎn
bēi míng
bēi kè
bēi tào
bēi běn
bēi jì
bēi cè
bēi jiàng
bēi yīn
bēi sòng
bēi yǔ
bēi shòu
bēi xué
bēi jié
bēi cái
bēi quē
bēi lěi
bēi zhì
bēi tiè
bēi é
bēi chí
rǔ tiē
huà tiè
jià tiē
jūn tiě
zì tiè
tián tiē
yī tiē
níng tiē
guān tiē
gēng tiě
qǐng tiē
míng tiě
quán tiē
gé tiē
jiǎn tiē
shǒu tiē
bài tiě
lèi tiē
hù tiē
lùn tiē
qǐng tiě
jiě tiē
yǔn tiē
bǎng tiē
bǎng tiē
yán tiē
gù tiē
bǔ tiē
quàn tiē
pò tiē
piào tiē
wén tiē
chūn tiě
xiè tiě
fù tiē
bàng tiē
jūn tiē
fú tiē
huí tiē
jiǎn tiē
shì tiě
qián tiē
mò tiē
jiān tiē
níng tiē
cóng tiē
tǐ tiē
bù tiē
jiǎ tiē
é tiē
liù tiē
zhù tiē
jiē tiě
hēi tiě
quán tiē
hūn tiē
mǐ tiē
dài tiē
yù tiē
qiāng tiē
pī tiē
bǐ tiē
fú tiē
fáng tiē
cǎo tiē
fèng tiē
bǐng tiē
yào tiē
shú tiē
bēi tiè
tái tiē
kuò tiē
fǔ tiē
diào tiē
dú tiē
jìn tiē
jí tiē
yāo tiē
quán tiē
sù tiē
píng tiē
fú tiē
yán tiē
yíng tiē
huàn tiě
xíng tiē
mó tiē
tuǒ tiē
bào tiě
dìng tiē
fǔ tiě
shū tiē
jiǎn tiě
fǎ tiè
yù tiē
jīn tiē
yù tiē
chū tiē
pǔ tiē
juàn tiē
ān tiē
lín tiè
dān tiē
qiān tiē
tái tiē
jiào tiē
xiāng tiē
shuō tiē
碑帖bēitiè
(1) 石[.好工具]碑的拓本
英a rubbing from a stone inscription⒈ 石刻、木刻文字的拓本或印本,可供学习书法用。
引明曹昭《格古要论·古墨迹论上》:“用纸加于碑帖上。向明处以游丝笔圈却字画,填以浓墨,谓之响搨。”
清钱泳《履园丛话·艺能·书》:“第一等有絶顶天资可以比拟松雪、华亭之用笔者,则令其读经史,学碑帖,游名山大川,看古人墨蹟,为传世之学。”
曹禺《北京人》第一幕:“每天晚上他由书房归来,必须在祖父屋里背些《昭明文选》、《龙文鞭影》之类的文章,偶尔还要临摹碑帖,对些干涩的聪明对子。”
石刻文字的拓印本。
碑bēi(名)刻着文字或图画;竖立起来作为纪念物的石头:~额|~林|~阴|~志。
帖读音:tiè,tiě,tiē[ tiè ]1. 学习写字时摹仿的样本:碑帖。字帖。画帖。