dūn fú
dūn wō
dūn tà
dūn tuǐ
dūn zǐ
dūn fēng
dūn chī
dūn tà
dūn jiē
dūn wǔ
dūn shǒu
dūn lì
dūn yí
dūn bù
dūn zuò
dūn shēn
cún cún
dūn diǎn
dūn dēng
dūn xún
dūn diǎn
dūn jù
dūn jù
dūn kēng
dūn miáo
dūn ān
dūn bān
dūn è
dūn dāng
dūn jiǎ
dūn yí
zhēng fēng
tuī fēng
xiàn fēng
yǎn fēng
jìn fēng
qián fēng
shǐ fēng
cái fēng
zhuī fēng
jiāo fēng
xiān fēng
jūn fēng
biān fēng
kuáng fēng
cí fēng
ruì fēng
tán fēng
xié fēng
cí fēng
léi fēng
zǎn fēng
è fēng
shén fēng
cí fēng
chù fēng
huà fēng
nuǎn fēng
wèi fēng
shuāng fēng
qīng fēng
zhēn fēng
dūn fēng
xiù fēng
shé fēng
zhèng fēng
biàn fēng
cáng fēng
dāo fēng
chū fēng
qián fēng
dāng fēng
bǐ fēng
pī fēng
yù fēng
yīng fēng
ruì fēng
lùn fēng
lián fēng
jiān fēng
zhuī fēng
kǒu fēng
jiān fēng
zhōng fēng
qí fēng
jí fēng
lěng fēng
cuī fēng
jī fēng
gāng fēng
mào fēng
shé fēng
kāi fēng
bì fēng
yíng fēng
chán fēng
lì fēng
qiān fēng
piān fēng
è fēng
cuò fēng
zéi fēng
chōng fēng
fēi fēng
chài fēng
xiān fēng
máng fēng
bīng fēng
hái fēng
dí fēng
jiàn fēng
⒈ 毛笔书写的一种笔势。凡作趯笔时,用力一顿,随将笔锋上挑,称为蹲锋。
引明张绅《法书通释·八法》:“侧者,点也。而谓之侧者,侧下笔使笔锋右顾,审其势而侧之,故名。若止言点,则不明顾右,无蹲锋向背之势矣。”
明张绅《法书通释·八法》:“趯者,挑也。而谓之趯者,其法借势於努,蹲锋得势而出,期於倒收。”
1. 两腿尽量弯曲,像坐的样子,但臀部不着地:蹲下。蹲伏。蹲踞。蹲腿。
2. 〔蹲苗〕在一定时期内控制施肥和灌水,进行中耕和镇压,使幼苗根部下扎,生长健壮,防止多余茎叶生长。
3. 喻呆着或闲居:蹲膘。蹲窝。蹲班房(坐牢)。
锋读音:fēng锋fēng(1)(名)(刀、剑等)锐利或尖端的部分:词~。(2)(名)在前列带头的(多指军队):冲~陷阵。