fēn tòng
dùn tòng
chù tòng
kuì tòng
fù tòng
ròu tòng
yǐn tòng
fèn tòng
yǐn tòng
jiǎo tòng
jīng tòng
zhí tòng
chóu tòng
xīn tòng
qù tòng
bēi tòng
bìng tòng
chuàng tòng
chuāng tòng
suān tòng
cǎn tòng
kě tòng
yuàn tòng
shēng tòng
zhèn tòng
yú tòng
jīng tòng
rú tòng
qì tòng
nuǎn tòng
zuò tòng
kǔ tòng
dào tòng
téng tòng
bào tòng
nuǎn tòng
jí tòng
zhèn tòng
suān tòng
cè tòng
jiān tòng
sōng tòng
cì tòng
āi tòng
shāng tòng
jí tòng
rěn tòng
zhèng tòng
fù tòng
tóu tòng
chǔ tòng
jiù tòng
yā tòng
fèn tòng
kuān tòng
xìn tòng
kù tòng
hài tòng
zhǐ tòng
cǎn tòng
hù tòng
chuāng tòng
zhǒng tòng
cháng tòng
chén tòng
shěn tòng
jù tòng
gǎn tòng
dú tòng
chè tòng
qiē tòng
jiǎ tòng
qǔ tòng
jiē tòng
jiǎo tòng
chì tòng
ruǎn tòng
nài tòng
⒈ 忧伤,悲痛。
引《公羊传·桓公十四年》“御廩灾,何以书?记灾也” 汉何休注:“先是, 龙门之战,死伤者众, 桓无惻痛於民之心。”
汉王充《论衡·明雩》:“夫知病之必不可治,治之无益,然终不肯安坐待絶,犹卜筮求祟,召医和药者,惻痛慇懃,冀有验也。”
恻cè(形)悲伤、怜悯:悱~|~隐|~然|缠绵悱~。
痛读音:tòng痛tòng(1)(形)悲伤:~心。(2)(形)尽情地;深切地;彻底的:~快。(3)(形)疼痛。