gòng cuàn
gòng shì
gòng pǐn
gòng shū
gōng gǎo
gòng nǐ
gòng bèi
gōng yǎng
gòng yù
gòng lǐ
gòng xī
gòng dài
gòng xiǎng
gòng tǔ
gòng chàng
gōng xū
gòng chuáng
gòng bàn
gōng jǐ
gòng nuǎn
gòng xiǎng
gòng dùn
gòng gǔ
gòng pān
gòng zhāng
gòng jiǎo
gòng xiàn
gòng zhì
gòng tōng
gòng gòng
gòng kuì
gòng jiān
gòng fāng
gòng jì
gòng jì
gòng jù
gòng zhāo
gòng mìng
gōng qì
gòng zhī
gòng zhàng
gòng chēng
gòng shàn
gòng kè
gòng xiāo
gōng yìng
gòng kuì
gòng guò
gòng jìn
gòng duàn
gòng zhí
gòng sòng
gòng bào
gòng fù
gòng chéng
gòng huā
gòng chuáng
gòng shàn
gòng jì
gōng qiú
gòng zhí
gòng guǒ
gòng zhuàng
gòng sì
gòng zhuō
gòng àn
gòng qì
gòng cí
gòng cài
gòng rèn
gōng liào
gòng zhì
gòng shè
gòng huò
gòng xiān
gòng shù
gòng nǐ
gōng diàn
gòng zhuàn
gòng chéng
gōng xiāo
gòng yì
gòng yì
gòng fó
gòng sēng
gòng fèng
gòng shì
gòng yì
gòng wù
gòng xiǎng
gòng xū
gòng kuǎn
gòng fàn
zhǐ xū
wǎn xū
lài xū
quán xū
jīng xū
biān xū
xiā xū
xiā xū
kē xū
wú xū
hé xū
zī xū
lǚ xū
mò xū
qiē xū
méng xū
bí xū
fū xū
xù xū
yú xū
lóng xū
yǒu xū
nǚ xū
wèi xū
chù xū
rú xū
bái xū
gòng xū
méi xū
wò xū
huā xū
huì xū
dài xū
chǔ xū
liū xū
jìng xū
cháng xū
wù xū
láng xū
jūn xū
qiàn xū
niǎn xū
zhí xū
tóu xū
níng xū
niǎn xū
qiú xū
gēn xū
bì xū
hú xū
guà xū
qiú xū
rán xū
juǎn xū
xiāng xū
chì xū
shāo xū
fēng xū
nà xū
xián xū
guǎn xū
méi xū
shì xū
mài xū
dāng xū
bù xū
shang xu
zhī xū
mì xū
dǐ xū
jí xū
fú xū
sī xū
⒈ 亦作“供需”。供给所需之物。
引唐何光远《鉴诫录·陪臣谏》:“当路州县凋残,所在馆驛隘小,止宿尚犹不易,供须固是极难。”
《旧唐书·懿宗纪》:“缓征歛则闕於供须,促期限则迫於贫苦。”
宋史璟卿《谏史嵩之书》:“自开督府,东南民力,困於供需,州县仓卒,匱於应办。”
《元史·成宗纪二》:“詔诸王、駙马及有分地功臣,户居上都、大都、隆兴者,与民均纳供儒。”
1. 奉献:供养。供献。供奉。供佛。供职。
2. 祭祀用的东西:供桌。供品。供果。上供。
3. 被审问时在法庭上述说事实:招供。口供。供状。供认。供词。
须读音:xū[ xū ]1. 必得,应当:无须。莫须有。必须。务须。须要。
2. 等待,停留:须留(迟留,留待)。
3. 男人面上生的毛,胡子:须眉(男子的代称)。须生(传统戏剧角色名,即“老生”)。
4. 〔须臾〕片刻,一会儿。
5. 像胡须的东西:须根。触须。