gòng cuàn
gòng nǐ
gòng jù
gòng zhāo
gōng diàn
gòng guò
gòng huò
gòng bào
gòng zhāng
gòng chéng
gōng qì
gòng gǔ
gòng shì
gōng liào
gòng huā
gōng xū
gòng jìn
gòng sì
gòng yì
gòng guǒ
gòng chéng
gòng xū
gòng sēng
gòng dùn
gōng yǎng
gòng zhuàn
gòng fù
gòng jiān
gòng chuáng
gòng cài
gòng xiǎng
gòng xiān
gòng chuáng
gòng jiǎo
gòng xiǎng
gòng jì
gōng jǐ
gōng yìng
gòng yù
gòng zhuō
gòng kè
gòng bèi
gòng kuǎn
gòng shàn
gòng kuì
gòng shù
gòng gòng
gòng jì
gòng pǐn
gòng nuǎn
gòng fāng
gòng chàng
gòng bàn
gòng tōng
gòng zhì
gòng zhì
gòng yì
gòng zhuàng
gòng yì
gòng shì
gòng xiǎng
gòng lǐ
gòng pān
gòng zhí
gòng qì
gòng zhàng
gòng xiāo
gòng cí
gòng xiàn
gòng mìng
gòng dài
gòng zhí
gòng jì
gòng sòng
gòng zhī
gòng chēng
gòng shū
gòng fèng
gòng fó
gòng àn
gòng tǔ
gōng xiāo
gòng kuì
gōng qiú
gòng nǐ
gòng duàn
gòng wù
gòng fàn
gòng rèn
gòng shàn
gòng xī
gōng gǎo
gòng shè
zhǐ dùn
huī dùn
ān dùn
qīng dùn
dǎ dùn
táo dùn
duàn dùn
léi dùn
kūn dùn
hào dùn
dǎo dùn
wō dùn
bìng dùn
dǒu dùn
jiā dùn
chuí dùn
chéng dùn
láo dùn
cù dùn
pí dùn
fàng dùn
huǐ dùn
shāng dùn
chén dùn
tuī dùn
bó dùn
jǐn dùn
bà dùn
shěn dùn
què dùn
diē dùn
mián dùn
zhì dùn
zhǔn dùn
jú dùn
kùn dùn
bù dùn
dēng dùn
diāo dùn
fèi dùn
jì dùn
bò dùn
mò dú
cuān dùn
zhū dùn
jiāo dùn
zhōng dùn
jǐ dùn
dòu dùn
āi dùn
fá dùn
chí dùn
zhèn dùn
tà dùn
yān dùn
yú dùn
nán dùn
qǐn dùn
jìn dùn
qián dùn
yī dùn
tà dùn
shuì dùn
lǔ dùn
gòng dùn
tuí dùn
yíng dùn
wāng dùn
hào dùn
tí dùn
jiāng dùn
niú dùn
mí dùn
sù dùn
zhěng dùn
méng dùn
chuò dùn
bù dùn
qiān dùn
cuò dùn
yáo dùn
yì dùn
péi dùn
guān dùn
jí dùn
yī dùn
pū dùn
zhì dùn
gé dùn
gé dùn
wěi dùn
wú dùn
cuò dùn
pái dùn
nú dùn
tà dùn
háng dùn
diān dùn
chè dùn
guǎn dùn
jìn dùn
guī dùn
hàn dùn
huāng dùn
xuàn dùn
dì dùn
jú dùn
wán dùn
⒈ 供给行旅宴饮所需之物。
引北魏崔光《谏灵太后幸嵩高表》:“供顿候迎,公私扰费。”
唐元稹《连昌宫词》:“驱令供顿不敢藏,万姓无声泪潜堕。”
明冯梦龙《智囊补·上智·范槚》:“景藩役兴,王舟涉淮,从彭城达於宝应,供顿千里。”
清张杓《上杨侯陈善后事宜书》:“客兵既苦於驰驱,地主亦劳於供顿。”
⒉ 设宴待客。
引北齐颜之推《颜氏家训·风操》:“江南风俗,儿生一朞……常有酒食之事耳。无教之徒,虽已孤露,其日皆为供顿。”
⒊ 指饮食。
引《旧唐书·王翃传》:“翃备供顿,肉败粮臭,众怒以叛。”
1. 奉献:供养。供献。供奉。供佛。供职。
2. 祭祀用的东西:供桌。供品。供果。上供。
3. 被审问时在法庭上述说事实:招供。口供。供状。供认。供词。
顿读音:dùn,dú[ dùn ]1.稍停:他~了一下,又接着往下说。
2.书法上指用力使笔着纸而暂不移动:一横的两头都要~一~。
3.(头)叩地;(脚)跺地:~首。~足。
4.处理;安置:整~。安~。
5.立刻;忽然:~然。~悟。~生邪念。
6.用于吃饭、斥责、劝说、打骂等行为的次数:一天三~饭。被他说了一~。
7.姓。
8.疲乏:困~。劳~。