náo ruò
pò ruò
chán ruò
xiǎo ruò
sè ruò
chōng ruò
nào ruò
gē ruò
dī ruò
hé ruò
bǎn ruò
qióng ruò
jiǎn ruò
shuāi ruò
léi ruò
mào ruò
jiāo ruò
chōng ruò
pí ruò
xiān ruò
xì ruò
qiè ruò
mián ruò
wěi ruò
xū ruò
rú ruò
tiāo ruò
jiā ruò
wēi ruò
qīng ruò
miàn ruò
dān ruò
jiàn ruò
ěr ruò
rǒng ruò
píng ruò
jí ruò
háo ruò
rěn ruò
fán ruò
yú ruò
wǎn ruò
cí ruò
jiāo ruò
jiāo ruò
chōng ruò
nú ruò
guǎ ruò
hǎo ruò
yāo ruò
luán ruò
yú ruò
jiān ruò
yǎn ruò
yū ruò
bǐ ruò
mèi ruò
bà ruò
cū ruò
cù ruò
rǎn ruò
fán ruò
qiǎn ruò
qiáng ruò
qiān ruò
gū ruò
xuē ruò
àn ruò
xì ruò
lǎo ruò
qǐn ruò
wén ruò
ruǎn ruò
hūn ruò
chán ruò
qióng ruò
wěi ruò
róu ruò
fān ruò
zhòng ruò
shòu ruò
xū ruò
léi ruò
qióng ruò
yóu ruò
nián ruò
wēi ruò
tǐ ruò
rú ruò
hé ruò
cuì ruò
lǔ ruò
bù ruò
fán ruò
wāng ruò
ruǎn ruò
duò ruò
jī ruò
zhì ruò
shì ruò
tóng ruò
àn ruò
bó ruò
qiān ruò
wán ruò
è ruò
diāo ruò
líng ruò
yōng ruò
rǒng ruò
rǎn ruò
xiù ruò
duǎn ruò
dí ruò
jiǎn ruò
liè ruò
pín ruò
àn ruò
bìng ruò
yán ruò
jīng ruò
yǔ ruò
lòu ruò
níng ruò
kuāng ruò
jiǎn ruò
nuò ruò
bēi ruò
něi ruò
懦弱nuòruò
(1) 软弱无能;柔弱
例性格.懦弱英cowardly;weak⒈ 亦作“愞弱”。柔弱;软弱。
引《左传·昭公二十年》:“夫火烈,民望而畏之,故鲜死焉;水懦弱,民狎而翫之,则多死焉。”
《后汉书·刘玄传》:“更始即帝位,南面立,朝羣臣。素懦弱,羞愧流汗,举手不能言。”
《晋书·李特载记》:“滕密上表,以为流人刚剽而蜀人愞弱,客主不能相制,必为乱阶,宜使移还其本。”
《三国演义》第七回:“今董卓专权,天子懦弱,海内大乱,各霸一方。”
曹禺《北京人》第一幕:“她非常懦弱,任何事都拿不定主意。”
软弱怕事。
懦nuò(形)软弱无能;不坚强:~夫。
弱读音:ruò弱ruò(1)(形)气力小;势力差:软~|衰~。(2)(形)年幼:老~。(3)(动)差;不如:他的本领不~于那些人。(4)(动)〈书〉丧失(指人死):又~一个。(5)(助)接在分数或小数后面;表示略少于此数:三分之二~。