rǒng fàn
rǒng jù
rǒng qiè
rǒng màn
rǒng liè
rǒng nuò
rǒng bǐ
rǒng màn
rǒng cuǒ
rǒng tà
rǒng bàn
rǒng cí
rǒng cháng
rǒng shí
rǒng zá
rǒng rǎo
rǒng zhèng
rǒng kǒu
rǒng chuò
rǒng huì
rǒng hào
rǒng rǒng
rǒng yì
rǒng bīng
rǒng fù
rǒng shèng
rǒng máng
rǒng fù
rǒng fán
rǒng ài
rǒng jiāng
rǒng jù
rǒng bèn
rǒng fèi
rǒng cóng
rǒng zhí
rǒng wú
rǒng nào
rǒng ruò
rǒng dú
rǒng luàn
rǒng yàn
rǒng jí
rǒng miù
rǒng liú
rǒng mò
rǒng pò
rǒng suǒ
rǒng tà
rǒng jiàn
rǒng mí
rǒng jī
rǒng rén
rǒng jí
rǒng xì
rǒng dù
lǔ ruò
nú ruò
wēi ruò
gū ruò
nào ruò
ruǎn ruò
xì ruò
qiè ruò
nuò ruò
léi ruò
cù ruò
mèi ruò
zhì ruò
yǎn ruò
chán ruò
sè ruò
hūn ruò
duǎn ruò
jī ruò
háo ruò
rǒng ruò
wěi ruò
pín ruò
yōng ruò
pò ruò
diāo ruò
wāng ruò
shòu ruò
luán ruò
ěr ruò
rěn ruò
shuāi ruò
miàn ruò
qīng ruò
bù ruò
tǐ ruò
rú ruò
jiāo ruò
jí ruò
chán ruò
jiā ruò
yǔ ruò
jiǎn ruò
dān ruò
yū ruò
jiāo ruò
xì ruò
rǒng ruò
lòu ruò
cuì ruò
wēi ruò
hé ruò
ruǎn ruò
mián ruò
wén ruò
yán ruò
rú ruò
shì ruò
bó ruò
mào ruò
píng ruò
jiàn ruò
jīng ruò
jiǎn ruò
qiān ruò
rǎn ruò
chōng ruò
chōng ruò
xiān ruò
gē ruò
guǎ ruò
jiǎn ruò
cū ruò
níng ruò
lǎo ruò
dí ruò
qiān ruò
wǎn ruò
àn ruò
fán ruò
cí ruò
xiǎo ruò
àn ruò
bǎn ruò
fán ruò
kuāng ruò
bǐ ruò
hǎo ruò
qǐn ruò
qióng ruò
qióng ruò
chōng ruò
bìng ruò
xiù ruò
nián ruò
tiāo ruò
něi ruò
bà ruò
tóng ruò
duò ruò
jiāo ruò
zhòng ruò
xū ruò
yú ruò
yāo ruò
jiān ruò
fān ruò
qióng ruò
liè ruò
dī ruò
yóu ruò
wán ruò
wěi ruò
è ruò
líng ruò
qiǎn ruò
fán ruò
pí ruò
róu ruò
rǎn ruò
yú ruò
hé ruò
náo ruò
xū ruò
àn ruò
xuē ruò
bēi ruò
léi ruò
qiáng ruò
⒈ 亦作“冗弱”。羸弱;卑弱。
引《续资治通鉴·宋太祖建隆三年》:“甲子,大閲於西郊。帝谓近臣曰:‘ 晋汉以来,卫士不下数十万,然可用者极寡,朕顷按籍閲之,去其宂弱,亲校其击刺骑射之艺,今悉为精鋭矣。’”
清赵翼《瓯北诗话·白香山诗》:“《北征》《南山》皆用仄韵,故气力健举;此但用平韵,而逐层舖叙,沛然有餘,无一语冗弱,觉更难也。”
鲁迅《中国小说史略》第二二篇:“明初,有钱唐瞿佑字宗吉,有诗名,又作小説曰《剪灯新话》,文题意境,并抚唐人,而文笔殊冗弱不相副。”
同“冗”。
弱读音:ruò弱ruò(1)(形)气力小;势力差:软~|衰~。(2)(形)年幼:老~。(3)(动)差;不如:他的本领不~于那些人。(4)(动)〈书〉丧失(指人死):又~一个。(5)(助)接在分数或小数后面;表示略少于此数:三分之二~。